Chu Tri Việt lẳng lặng nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên những cảm xúc u ám không rõ ràng.
Quả nhiên, năm phút sau, Chu Thiếu Ngu từ từ nhắm mắt lại. Ôn Dụ Đóa vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn rồi bế hắn đặt vào trong nôi di động đã chuẩn bị từ sáng trong nhà ăn.
Cô ngồi trở lại bên bàn ăn, nhìn Chu Tri Việt cười cười: "Giấc ngủ của Tiểu Ngư không dài lắm, khoảng nữa giờ."
Chu Tri Việt trầm ngâm nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Ôn Dụ Đóa: "Được."
Hai người ngồi đối diện nhau ăn bữa tối, đầy bàn thức ăn, bữa tối hôm nay phong phú hơn mọi ngày.
Cô nhịn không được liếc hắn một cái, trong lòng mắng câu thô tục!
Tại sao người chồng rẻ tiền này ngay cả ăn cơm cũng tỏ ra nho nhã như vậy? Giống như trước mặt không phải là một bàn đồ ăn, mà là đang chơi một bản nhạc piano một cách ưu nhã.
Đặc biệt chính là bàn tay phải thon dài đang cầm chiếc đũa, những đường gân xanh rõ ràng hiện lên dưới lớp da trắng nõn luôn khiến người ta phải chú ý.
Ôn Dụ Đóa nuốt nuốt nước miếng, ép buộc bản thân phải nhìn đi chổ khác. Cô múc một bát canh, giả bộ uống vào rất từ tốn, nhẹ nhàng thục nữ.
Cho đến khi quản gia Sầm bưng ba bát cơm trắng tới, cười nói: "Phu nhân, cơm của cô đây. Hôm trước tôi thấy cô ăn hai bát vẫn không đủ no, hôm nay tôi đặc biệt múc cho cô ba bát. Nếu không đủ, tôi đi múc thêm cho cô."
Mặt Ôn Dụ Đóa đỏ lên, cô xấu hổ mà sờ sờ cái mũi. "Người vợ xinh đẹp gợi cảm đoan trang thục nữ" mà tối nay cô đảm nhận đã bị một câu của quản gia Sầm đạp đổ.
Cũng may Chu Tri Việt giống như không nghe thấy gì, hắn mặt không đổi sắc từ tốn ăn cơm, hơi hơi rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Ôn Dụ Đóa ra vẻ trấn định, hắng giọng nói: "Tri Việt, chân của anh bị làm sao vậy? Tại sao lại ngồi xe lăn?"
Chu Tri Việt nhấc lên mí mắt, đồng tử màu xám đen lạnh băng mang theo một tia tìm tòi: "Không có việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ."
Ôn Dụ Đóa "Được……" Một tiếng, cô ngọt ngào cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mờ nhạt: "Anh đi công tác ở nước M thuận lợi không?"
Hắn vẫn kiệm lời: "Vẫn ổn."
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, bữa tối hôm nay vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của đũa thìa chạm vào bát giống như phát ra âm thanh của đàn violon.
Qua quan sát của Ôn Dụ Đóa, Chu Tri Việt người này nhìn qua nho nhã lễ độ, nhưng thực tế lại tràn ngập xa cách, trong xương cốt sinh ra một loại khí chất cao ngạo, cao cao tại thượng. Nhiều lúc, cô cũng không đoán ra được người chồng rẻ tiền này đang suy nghĩ cái gì.
Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến khi bữa tối kết thúc, cô nhìn nam nhân anh tuấn đối diện nháy mắt một cái.
Lúc ấy Chu Tri Việt đang uống nước, Ôn Dụ Đóa để ý tới yết hầu của hắn đang lăn lộn lên xuống càng lúc càng nhanh.
Ôn Dụ Đóa lấy khăn che miệng lại trộm cười cười.
Ban đêm, Chu Thiếu Ngu nằm trên giường em bé chơi với búp bê tập bò, Ôn Dụ Đóa ngồi một bên mở đồ chuyển phát nhanh.
Cô mua một đống sách tranh để rèn luyện thói quen trước khi Chu Thiếu Ngu đi ngủ. Căn cứ vào thông tin hệ thống đưa ra: Sách vải, sách cảm ứng, sách âm thanh, sách động rất phù hợp cho trẻ em 6 đến 9 tháng tuổi.