Quả nhiên, hắn đã trở về mười lăm năm trước. Lúc này quản gia Sầm vẫn còn trẻ khoẻ, Chu Thiếu Ngu đang là một em bé, em bé này đáng yêu hơn lúc hắn lớn lên nhiều.
Có điều, hôm nay gặp được nữ nhân kia đã lâu không gặp, ngay lập tức ánh mắt Chu Tri Việt hiện lên một tia hàn ý. Kiếp trước hắn từng hận rất nhiều người, mà cô ta là một trong số đó.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, Chu Tri Việt ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy Ôn Dụ Đóa bế Chu Thiếu Ngu đang chậm rãi bước tới bên cạnh hắn.
Khuôn mặt trắng như trứng ngỗng, mái tóc xoăn đậm dài màu nâu, vòng eo thon gọn một tay cũng có thể ôm hết, đôi chân dài thon gọn trắng sứ nổi bật dưới ánh đèn, cô nhẹ nhàng cất giọng hỏi: "Tri Việt, anh chờ đã lâu rồi sao?"
Chu Tri Việt nhàn nhạt nhíu mày, ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng nhấc lên, nhẹ nhẹ gõ lên mặt bàn: "Không có."
Ôn Dụ Đóa vừa định quay má trái xinh đẹp nhất về phía Chu Tri Việt.
"A....."
Chu Thiếu Ngu dùng sức kéo tóc cô một cái làm da đầu cô vô cùng đau đớn, sắc mặt trở nên vặn vẹo.
Chu Thiếu Ngu chơi đùa với mái tóc dài của mẹ cực kì vui vẻ. Ngày thường mẹ đều buộc tóc suốt, nhưng hôm này lại làm tóc xinh đẹp như vậy, chắc chắn là để cho hắn chơi rồi!
"Chu! Thiếu! Ngu!” Ôn Dụ Đóa nhẹ giọng mắng lên, Chu Thiếu Ngu giống như hiểu được, hắn buông hai tay nhỏ mập mạp xuống, ngoan ngoãn chớp mắt.
Ôn Dụ Đóa ngồi xuống rồi đặt Chu Thiếu Ngu lên chân mình. Bình thường vào giờ này Chủ Thiếu Ngu sẽ ngủ trưa, hắn ngáp một cái, đôi mắt có chút ươn ướt.
Chu Tri Việt nhàn nhạt lên tiếng: " Tôi đã thuê vài người tới phụ trách chăm sóc Thiếu Ngu. Trong khoảng thời gian này, cô vất vả rồi."
Ôn Dụ Đóa ngẩn người, bây giờ cô mới phát hiện có bốn bảo mẫu mặc đồng phục đang đứng gần đó.
Lông mày Chu Tri Việt khẽ nhấc lên, cảm xúc trong mắt rất nhẹ nhàng. Hai người bảo mẫu bước tới, đưa tay về phía Chu Thiếu Ngu trong lòng ngực Ôn Dụ Đóa.
"Thiếu gia, dì bế con để phu nhân ăn cơm nhé!"
Chu Thiếu Ngu chui vào trong lòng Ôn Dụ Đóa, khuôn mặt nhỏ tràn ngập bất mãn.
"Không muốn? Thôi bỏ đi!" Ôn Dụ Đóa vỗ vỗ bé con trong lòng ngực: "Bây giờ nó đang buồn ngủ, chắc sẽ ngủ nhanh thôi."
Bảo mẫu giống như nghe được mệnh lệnh từ đâu đó: "Thiếu gia, để mẹ con ăn cơm đi, dì tới bế con nhé."
Hai tay Ôn Dụ Đóa đột nhiên trống rỗng, quả nhiên Chu Thiếu Ngu đã bị cưỡng ép ôm đi.
"Oa...." Chu Thiếu Ngu ra sức giãy giụa, khóc lóc thở hổn hển.
"Này……"Ôn Dụ Đóa nhíu mày, đứng lên: "Không cần làm như vậy, Tiểu Ngư sẽ nhanh ngủ thôi, bình thường tôi ôm nó một chút thì sẽ ngủ. Nên không làm phiền tôi ăn cơm."
Chu Thiếu Ngu khóc tê tâm liệt phế, tức giận nắm chặt hai tay, toàn bộ khuôn mặt hắn đã đỏ bừng.
Trong lòng Ôn Dụ Đóa nóng lên như lửa đốt, cô không nói lời nào trực tiếp ôm Chu Thiếu Ngu từ tay bảo mẫu. Chu Thiếu Ngu chui vào trong ngực cô, hắn tủi thân khóc nấc lên.
Ôn Dụ Đóa nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn. Cuối cùng bé con cũng an tĩnh lại, rưng rưng nước mắt há miệng cười.
"Không sao đâu, bảo bối sẽ ngủ nhanh thôi."
Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu đi loanh quanh phòng khách, trong miệng hát những bài hát của thiếu nhi. Cô rũ mắt nhìn Chu Thiếu Ngu đang nằm trên tay mình, khóe môi hơi câu lên.