"Tiểu Ngư, ba ba về rồi!" Ôn Dụ Đóa bế dựng Chu Thiếu Ngu lên, dùng gương mặt cọ vào khuôn mặt nhỏ của hắn: "Con gọi ba đi. Ba! Ba!"
Chu Tri Việt ở một bên quan sát từng nhất cử nhất động của hai người, sắc mặt hiện lên một tia hồ nghi. Hắn chuyển ánh mắt lên trên người Chu Thiếu Ngu, ánh mắt lãnh đạm cũng dịu đi vài phần: "Thiếu Ngu, lại đây."
Chu Tri Việt vươn đôi tay muốn ôm hắn, nhưng Chu Thiếu Ngu lại có chút nhút nhát, hắn nắm chặt quần áo Ôn Dụ Đó không bỏ.
"Tiểu Ngư, đây là ba con."
Ôn Dụ Đóa hơi cúi người, muốn đưa Chu Thiếu Ngu cho Chu Tri Việt ôm một cái. Hai cha con đã hơn nửa tháng không gặp mặt, chắc chắn Chu Tri Việt sẽ rất nhớ hắn.
Không ngờ Chu Thiếu Ngu quay đầu vào trong ngực Ôn Dụ Đóa, hắn kháng cự kêu lên hai tiếng, chắc chắn đã hoàn toàn quên đi Chu Tri Việt. Chu Tri Việt chậm rãi buông tay, ánh mắt xẹt qua hai người trước mắt, mang theo một dò xét không dễ phát hiện.
Ôn Dụ Đóa hoàn toàn không phát hiện Chu Tri Việt có chút khác thường nào, cô đã bị sắc đẹp làm cho thần hồn điên đảo.
"Bởi vì gần đây Tiểu Ngư gặp anh tương đối ít, nếu gặp thường xuyên chắc chắn sẽ quen dần." Ôn Dụ Đóa ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng nói: "Tri Việt, anh đến gọi mẹ con em xuống ăn cơm sao? Anh đi xuống trước đi, em bế Tiểu Ngư ra ngay đây."
Chu Tri Việt hơi hơi kinh ngạc, hắn nhẹ nhấp môi đáp một câu: "Được."
Ôn Dụ Đóa nhìn theo bóng lưng Chu Tri Việt ngồi trên xe lăn đi ra khỏi phòng, không biết có phải ảo giác hay không, thấy hắn quay đầu nhìn cô rồi liếc mắt một cái, cô xem không hiểu trong mắt hắn là cảm xúc gì.
Ôn Dụ Đóa đóng cửa thật chặt rồi bế Chu Thiếu Ngu đặt trên giường trẻ em. Cô chạy đến phòng thay đồ, thay một chiếc váy màu đen có chất liệu cao cấp nhưng không quá cầu kì, chủ yếu là vì để lộ ra cặp chân dài miên man mà cô tự hào.
Cô đứng trước gương trang điểm như không trang điểm, bôi lên môi một màu son bóng màu hồng nhạt rồi uốn tóc nhẹ một cái, nhanh chóng xịt một chút nước hoa có hương cam thoang thoảng vào sau tai và cổ tay. Tác dụng chủ yếu của nó là "Khiến mọi người nhìn không ra chính mình đã trang điểm nhưng thực tế đã trang điểm tỉ mỉ đến từng chi tiết."
Chu Thiếu Ngu nhìn chằm chằm Ôn Dụ Đóa không chớp mắt, thấy cô đang cầm một cây gậy dài kỳ quái đang xoắn lui xoắn tới trên tóc của mình.
"Ba…… Ba……" Chu Thiếu Ngu vỗ vỗ tay nhỏ bên mép giường, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò.
Mười phút sau, Chu Thiếu Ngu nhìn thấy một người mẹ mới đến ôm hắn, "Người mẹ mới" này và người mẹ trước kia rất giống nhau, nhưng cũng có chút khác biệt.
"Tiểu Ngư, chúng ta đi xuống thôi, đừng để ba con đợi lâu nhé." Ôn Dụ Đóa nhìn Chu Thiếu Ngu chớp chớp mắt.
Qua giọng nói này Chu Thiếu Ngu mới phân biệt được,thì ra đây không phải là "Người mẹ mới", mà là người mẹ hắn quen thuộc nhất. Hắn yên tâm vùi đầu vào trong lòng ngực mẹ cọ cọ, hôm nay mẹ mình thơm quá.
"Hắt xì..."
Hình như mùi thơm này hơi quá nhiều……
Tại lầu một nhà ăn, Chu Tri Việt lẳng lặng ngồi trước bàn cơm, hắn nhìn ra phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Tia hoàng hôn cuối cùng cũng dập tắt, bóng tối đã bao phủ cả bầu trời.
Cái cây cổ thụ cao nhất trong vườn sẽ bị đổ gục trong một trận siêu bão chưa từng có vào tám năm sau. Nhưng bây giờ, nó vẫn đứng sừng sững giữa sân, diễu võ dương oai tuyên bố sự tồn tại của mình.