Hai má trắng nõn của Chu Thiếu Ngu hồng lên một mảng, ánh hoàng hôn chiếu vào mái tóc xoăn tạo thành một màu vàng óng lúc ẩn lúc hiện. Khóe môi Ôn Dụ Đóa chứa nhàn nhạt ý cười, nhịn không được chọc chọc khuôn mặt còn mềm hơn đậu phụ của nhãi con này.
Sau tuần tiếp theo, Ôn Dụ Đóa đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nuôi con, cảm giác mới lạ lúc ban đầu đã dần dần tan biến. Cho bé ăn, chơi cùng, đi dạo, ru ngủ...các phương diện đều càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Từ một người mẹ còn ngây ngô trở thành một người mẹ dày dặn kinh nghiệm.
Cô mở ra giao diện trên hệ thống giao diện, nhìn thấy bên trong vòng tròn tượng trưng cho vận khí của cô. Kim sắc cát sỏi đã nhiều hơn lúc trước, mấy viên kim sa màu vàng chậm rãi chảy xuôi trong vòng tròn màu xám, vô cùng bắt mắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn không đến nửa năm, vận khí của cô nhất định sẽ bị lấp đầy.
Buổi chiều chủ nhật như thường lệ, Ôn Dụ Đóa sẽ đưa Chu Thiếu Ngu đi công viên dạo quanh một vòng. Khi hai người về đến nhà đã là 5 giờ rưỡi.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Đứng từ xa, Ôn Dụ Đóa nhìn thấy biệt thự hôm nay không giống như mọi ngày. Hai cánh cổng ngoài biệt thự được mở rộng ra, bên trong còn đỗ mấy chiếc siêu xe màu đen mà trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô có chút nghi hoặc liếc nhìn vệ sĩ đi bên cạnh.
Vệ sĩ: "Phu nhân, là tiên sinh đã trở về."
Ôn Dụ Đóa kinh ngạc nhướng mày, bọn họ tuy là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng đã lâu rồi Chu Tri Việt cũng không về nhà, hai người cũng không nhắn tin hay gọi điện gì, thiếu chút nữa cô đã quên mất người này.
Cô ừ nhẹ một tiếng rồi ôm Chu Thiếu Ngu đi vào cửa chính, vào trong phòng khách cũng không thấy được hình bóng của nam nhân kia. Ôn Dụ Đóa đành mang Chu Thiếu Ngu về phòng tắm rửa, nhãi con này vừa nắm cỏ trong công viên nghịch một hồi, bàn tay và gót chân đều dơ hề hề.
Vừa mới tắm rửa mặc xong quần áo cho Chu Thiếu Ngu xong, bỗng nhiên từ phía sau lưng có một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Đang bận sao?"
Ôn Dụ Đóa xoay người, kinh ngạc trợn tròn mắt. Cô hồi hộp đứng thẳng người, duỗi tay vén tóc mái ra sau tai. Hai má cô đột nhiên đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Xin....Xin chào…… Đã lâu không gặp."
Chu Tri Việt nhíu mày.
Đây, đây là ba của nam chính?
Sao không ai nói cho cô biết, ba của nam chính lại vừa cao vừa soái như vậy?
Người trước mặt vừa đẹp trai vừa giàu có chính là chồng của cô sao? Lần này cô hời to rồi!
Tuy không biết tại sao Chu Tri Việt lại ngồi trên xe lăn, nhưng nhìn vào đôi mắt sắc bén màu xám nhạt phía sau mắt kính, ngũ quan góc cạnh như tạc tượng khiến cho toàn thân trên dưới của hắn toàn tản mát ra một khí chất lạnh lẽo khó gần.
Áo sơ mi trắng không một nếp gấp gài lên nút trên cùng, gân xanh nhô lên trên cánh tay đeo đồng hồ xa xỉ. Tất cả đều mang đến một cảm gợi cảm lúc ẩn lúc hiện khó tả. Hắn nhàn nhạt nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc trên mặt là gì.
Ôn Dụ Đóa khóc không ra nước mắt! Hôm nay cô đang mặc cái gì vậy? Một bộ quần áo thể thao tay dài màu xám. Thật sự quá quê mùa rồi!
Chu Thiếu Ngu nằm ở trên giường tò mò xoay người lại, hắn ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm Chu Tri Việt.