Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn Của Nam Chủ Bé Con

Chương 19

Chu Thiếu Ngu nhìn thấy thức ăn cho cá màu đen thui, hắn sợ hãi chui vào trong ngực Ôn Dụ Đóa, không dám duỗi tay ra lấy.

"Hừ! Xem chị đây này! "

Tây Tây cũng không để ý đến hắn, cô bé mở gói thức ăn cho cá ra, thẳng tay ném một nắm vào trong hồ. Chỉ một lúc sau, một đám cá Koi béo ú, màu sắc rực rỡ ùa lên, tranh giành thức ăn.

"…… Ha ha ha……" Chu Thiếu Ngu cực kỳ vui vẻ, hắn vỗ hai tay nhỏ lại với nhau, cái miệng nhỏ chưa mọc răng cười ra tiếng.

Tây Tây thấy em trai vui vẻ như vậy, cô bé bắt đầu nghiêm túc biểu diễn động tác ném thức ăn cho cá vào trong hồ.

Không ngờ Chu Thiếu Ngu chỉ là vui vẻ ba phần, hắn chuyển ánh mắt ở bầy cá chuyển qua trên đỉnh đầu của Tây Tây. Nhân lúc mọi người không chú ý khi, hắn duỗi tay nhỏ ra, kéo xuống vương miện trên đỉnh đầu cô bé.

Ôn Dụ Đóa: "!!"

Mái tóc xinh đẹp của Tây Tây bị kéo vô cùng đau đớn, cô bé oa một tiếng khóc lớn rồi xoay người dùng sức đánh mạnh vào tay Chu Thiếu Ngu.

Tay nhỏ Chu Thiếu Ngu bị đánh đỏ bừng, hắn tê tâm liệt phế khóc lên.

Tiếng khóc nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, bên hồ cá trở nên tán loạn.

"Phương! Nhược! Tây! Sao con lại đánh em mạnh như vậy?" Mẹ của Tây Tây xấu hổ, nhìn Ôn Dụ Đóa cươi cười: "Xin lỗi…… Tây Tây nhà tôi tính tình có chút thất thường, em bé không sao chứ?"

Ôn Dụ Đóa cũng có chút ngượng ngùng: "Tóc cô bé chắc đau lắm? Là thằng bé không hiểu chuyện.Thật ngại quá!"

Hệ thống: "Cái gì! Phương Nhược Tây? Đây là nữ chính trong nguyên tác."

Ôn Dụ Đóa: "......" Đây là nữ chính?

Hai đứa trẻ hít hít lỗ mũi, nam chủ sáu tháng tuổi và nữ chủ ba tuổi rưỡi, cả hai tức giận nhìn nhau chằm chằm.

Ôn Dụ Đóa và mẹ Tây Tây kết bạn WeChat với nhau. Cô bé đã chải xong kiểu tóc mới xinh đẹp rồi cài lên vương miện nhỏ, lôi kéo áo mẹ muốn đi chèo thuyền trong hồ.

Chu Thiếu Ngu khóc xong có chút mệt nằm trong xe nôi, mơ màng sắp ngủ rồi.

Mẹ Tây Tây: "Hai người sống ở gần đây sao?"

Ôn Dụ Đóa gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi sống ở Di Loan Thành."

Mắt mẹ Tây Tây sáng lên: "Thật trùng hợp, chúng ta sống cùng một khu. Sau này rảnh rỗi, cùng nhau đưa con đi dạo nhé!"

Ôn Dụ Đóa cười nói: "Được!"

Mọi người vẫy ray tạm biệt nhau, Ôn Dụ Đóa đẩy Chu Thiếu Ngu đi vào trong nhà.

Cô nhịn không được cảm khái nói: "Không nghĩ tới kịch bản mà nam nữ chính lấy chính là kịch bản thanh mai trúc mã".

Hệ thống: "Cũng không phải như vậy. Bởi vì dựa theo nguyên văn, hôm nay không phải Chu Thiếu Ngu gặp nữ chính tại công viên này. Hắn và Phương Nhược Tây sau khi lớn lên mới gặp nhau, khi đó Chu Thiếu Ngu đã trở thành một thiếu niên âm u, cố chấp, tính cách quái dị. Nữ chính giống như một tia sáng chiếu vào thế giới nội tâm hắc ám cằn cỗi của hắn, vươn tay lôi hắn ra từ vũng lầy."

Ôn Dụ Đóa nhấp nhấp môi. Cô hy vọng sau khi Chu Thiếu Ngu lớn lên, thế giới của hắn sẽ không gắn liền với mấy chữ hắc ám, cằn cỗi này....

Đầu mùa thu, thỉnh thoảng có vài đám mây trôi qua trên bầu trời trong xanh, những chiếc lá phong đỏ rực, đung đưa theo cơn gió nhè nhẹ từ tự rụng xuống. Có lẽ là hôm nay chơi quá mệt mỏi hoặc nằm trong xe nôi đặc biệt thoải mái nên Chu Thiếu Ngu đã chìm vào giấc ngủ.

Ôn Dụ Đóa bước đi chậm lại, từ trong túi xách lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên bụng nhỏ của Chu Thiếu Ngu.