Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn Của Nam Chủ Bé Con

Chương 18

Ôn Dụ Đóa vuốt ve tóc xoăn của Chu Thiếu Ngu: "Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Tiểu bảo bối phải phơi nắng nhiều lớn lên mới có thể khoẻ mạnh được."

Chu Thiếu Ngu giống như hiểu được, đôi mắt to như quả nho cong lên, cười cười ra tiếng.

Lần này Ôn Dụ Đóa ra ngoài đã thông minh hơn nhiều, cô bối tóc lên, mặc một bộ thể thao màu xám nhạt, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, càng đơn giản càng tốt.

Ăn mặc như vậy hoàn toàn khác với phong cách của cô trước đây, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.

Chu Thiếu Ngu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm khẩu trang màu trắng trên mặt cô, hai con mắt nheo lại: "Cô…… Cô……"

Ôn Dụ Đóa chỉ vào khẩu trang trên mặt, cười nói: "Tiểu Ngư, đây là khẩu trang! Miệng, khẩu trang. Bạn nhỏ bị cảm cũng phải đeo khẩu trang, người lớn không muốn bị người khác nhìn mặt cũng có thể đeo khẩu trang."

"Ya……"

Chu Thiếu Ngu chu cái miệng nhỏ, hắn không thích mẹ đeo khẩu trang đâu. Nhìn vào trông rất lạ, giống vừa như thay đổi mẹ mới.

"Đi thôi, hôm nay chúng ta đi công viên chơi."

Ôn Dụ Đóa đẩy xe nôi ra cửa, khuyên can mãi mới làm sáu người vệ sĩ bớt lại còn ba người. Cô không cho họ mặc vest đen mà phải thay áo quần bình thường để giảm bớt cảm giác tồn tại.

Cô không muốn bị bế lên bất kỳ hot search nào nữa.

Ôn Dụ Đóa đã tìm hiểu từ lâu, biệt thự Chu gia được bao quanh bởi núi và sông,môi trường ưu việt, có thể nói đây là nơi cung cấp khí oxi tự nhiên ở trung tâm thành phố A này. Đây là mảnh đất phong thuỷ dù có tiền cũng không thể mua được.

Bên cạnh khu biệt thự có một công viên sinh thái, Ôn Dụ Đóa đẩy xe nôi đi trên con đường đá, trong lòng liên tục tán thưởng. Cái khu công viên sinh thái này được bảo hộ rất tốt, động thực vật đa dạng phong phú. Ngoài ra còn có nhiều khu vực để hoạt động giải trí như sân chơi trẻ em, bảo tàng khoa học, nơi ngắm hoa,……

Trên đường người đi tốp ba tốp nam đa số là gia đình đi du lịch.

Chu Thiếu Ngu vừa tiến vào công viên nhìn không chớp mắt quan sát bốn phía, hai mắt sáng lấp lánh, vô cùng tò mò!

"Tiểu Ngư, chắc chắn đây là lần đầu con tới công viên chơi phải không?" Ôn Dụ Đóa vừa đẩy xe nôi vừa nói chuyện với Chu Thiếu Ngu.

"Nghe quản gia Sầm nói ba con là người rất bận rộn, từ trước đến giờ vẫn chưa đưa con ra ngoài. Nhưng đã sáu tháng rồi, phải đi ra ngoài nhiều một chút, dù nhà có lớn cũng không thể nhốt mình cả ngày trong nhà."

Hệ thống phụ họa nói: "Không sai, các hoạt động trong nhà không thể thay thế các hoạt động bên ngoài được. Trung bình mỗi ngày bé con phải hoạt động ngoài trời khoảng 2 tiếng. Đi dạo có thể giúp bé phát triển hệ thần kinh, tăng cường sức đề kháng, giúp bé ăn ngon ngủ ngon."

Tới bên hồ, Ôn Dụ Đóa bế Chu Thiếu Ngu từ trong xe nôi lên.

"Pa…… Pa……"

Chu Thiếu Ngu vui vẻ vẫn tay với những chú vịt con bên bờ hồ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy những con vật nhỏ này!

Vịt con: "Cạp......"

Chu Thiếu Ngu: "Ca..."

Vịt con: "Cạp cạp...."

Chu Thiếu Ngu: "Ca…"

Ôn Dụ Đóa: "???" Hắn đang học tiếng vịt kêu sao?

"Mẹ, em trai đó ngốc quá!" Phía sau truyền đến một giọng nói ngọt ngào của một cô bé "Sao nó lại học vịt con nói chuyện?"

Ôn Dụ Đóa quay đầu, chỉ thấy hai mẹ con rất xinh đẹp đứng bên hồ, người mẹ xấu hổ cười cười: "Em trai không ngốc, nó rất đáng yêu."

Cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt, trên đầu còn cài vương miện lấp lánh chu miệng lên, rất đáng yêu: "Hừ, nó rất ngốc! Là em trai ngốc"

Người mẹ cạn lời, hận không thể khâu miệng con gái lại.

Ôn Dụ Đóa cong mắt cười: "Đúng vậy, em trai không thông minh như chị gái được."

Cô bé nhìn Ôn Dụ Đóa chớp mắt: "Con rất thông minh! Con còn biết hát tiếng Anh nữa!"

Cô bé lập tức hát bài [Jingle Bells], vừa múa vừa hát, vương miện nhỏ dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh, giống như một công chúa nhỏ thực sự.

Quả nhiên Chu Thiếu Ngu xem ngây người, ngồi trong lòng ngực Ôn Dụ Đóa vẫn không nhúc nhích, thiếu chút nữa chảy xuống hai hàng nước miếng.

Sau khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay chúc mừng cô bé.

Ôn Dụ Đóa: "Hát hay quá, chị gái tên là gì?"

Cô bé lớn tiếng tự hào giới thiệu: "Con là Tây Tây, năm nay ba tuổi rưỡi, con học lớp mẫu giáo bé ở nhà trẻ California."

"Tây Tây giỏi quá" Ôn Dụ Đóa giơ ngón tay cái lên.

Mẹ Tây Tây cười nói: "Em trai cũng rất tuyệt, đã được mấy tháng tuổi rồi?”

"Mới vừa được sáu tháng."

"Oa, thoạt nhìn thằng bé giống như đã được tám, chín tháng. Trông rất bụ bẫm."

Ôn Dụ Đóa nghe thế câu, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cảm giác giống như người ta đang khen chính mình. Đôi mắt Chu Thiếu Ngu to như quả nho nhìn hai mẹ con xa lạ trước mắt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm ồn chút nào.

Mẹ của Tây Tây đã bị bộ dáng siêu đáng Chu Thiếu Ngu thu hút rồi rồi, cô ấy nháy mắt với Chu Thiếu Ngu mấy cái rồi đưa thức ắn cho có trong táy lên: "Em trai có muốn cho cá ăn không? Con và chị gái cùng nhau cho cá ăn nhé."

"Không muốn"! Tây Tây kéo áo người mẹ, khuôn mặt nhỏ không vui nói:" Con không muốn cùng nhóc con này cho cá ăn."

Mẹ Tây Tây nhẹ giọng quát "Tây Tây, không được nói như vậy."

Tây Tây chu cái miệng nhỏ lên, cảnh giác mà nhìn về phía Chu Thiếu Ngu, giống như sợ hắn giành thức ăn cho cá của mình. Chu Thiếu Ngu bắt đầu tủi thân, đôi mắt ướt dầm dề, nhéo vạt áo trước ngực Ôn Dụ Đóa.

Mẹ Tây Tây xoa đầu cô bé: "Con là chị gái lớn, con có muốn làm cô giáo không?"

Tây Tây suy xét một chút: "Muốn ạ!"

"Vậy con dạy em trai cho cá ăn được không? Lần đầu tiên em trai cho cá ăn, muốn tìm một cô giáo nhỏ tới dạy. Ai sẽ là cô giáo đây?"

Tây Tây giơ tay lên: "Con! Con là cô giáo nhỏ!"

Mẹ Tây Tây và Ôn Dụ Đóa nhìn nhau cười.

Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu ngồi xổm bên bờ hồ: "Thứ bơi qua bơi lại ở trong hồ chính là cá koi đó. Con có muốn cho chúng ăn không?"

Chu Thiếu Ngu vùng vẫy hai tay nhỏ, cực kỳ vui vẻ: "Ô.....Ô...."

Tây Tây đi tới, đem một túi thức ăn cho cá đưa cho Chu Thiếu Ngu: "Em trai phải nghe lời chị nói! Chị dạy em cho cá ăn nhé.