Đi rồi! Phó Gia Hằng cứ thế mà đi rồi ư?!
Trong mắt Mộ Vân Oản chứa đầy vẻ không dám tin. Rõ ràng người làm hắn khó chịu là Tống Kiều Kiều, nhưng hắn lại không thèm nói với mình lấy một lời. Điều này có nghĩa là gì chứ?
Cô ta bấm chặt lòng bàn tay, kìm nén cảm xúc khó chịu vào trong lòng, rồi bước chân lên lầu.
—— Nói thật, Phó Gia Hằng này vô duyên quá rồi đấy, hai khách mời nam khác đều giúp khách mời nữ cầm hành lý, còn anh ta thì khoanh tay đứng nhìn, tuyệt thật!
—— Đáng ghét ghê, mười phút trước còn ôm Oản Oản tình cảm ngọt ngào, giờ lại bạo lực lạnh với cô ấy. Tội nghiệp Oản Bảo của tôi còn muốn thử với anh ta nữa chứ. Tôi đề nghị Oản Bảo đổi người khác, cậu em trai cún con cũng không tệ, Nghiêm Dật Thừa vui vẻ như ánh mặt trời mà ân cần cũng tốt, anh ấy thuộc kiểu trầm lặng sâu sắc, thích thể hiện bằng hành động thực tế.
—— Đồng ý với lầu trên, đến show hẹn hò là để liên tục chọn lọc và tương tác, cuối cùng tìm ra người phù hợp nhất. Giờ mới đến tập hai thôi, Oản Oản có thể tìm hiểu thêm Thẩm Chi Uyên và Nghiêm Dật Thừa.
—— Bình luận này thật vô lý, chương trình này nên đổi tên thành《Tiểu hoa đán mới nổi và các khách mời nam của cô ấy》cho rồi. [Hình cười chảy nước mắt.jpg]
—— Dưa chua từ đâu ra đấy, thần tượng nhà mấy người không có bản lĩnh giành được sự ưu ái từ các khách mời nam thì thôi đi, còn không cho người ta tìm hiểu các khách mời nam nữa chứ, buồn cười chết mất ~
Phó Gia Hằng còn chưa biết hành vi của mình đã khiến fans của Mộ Vân Oản phản cảm, lúc này hắn đang rất tức giận.
"Chị Tống, sao chị lại tự mình kéo hành lý lên vậy? Anh Hằng đâu rồi?"
Thẩm Chi Uyên đặt hành lý xuống, nhìn thấy Tống Kiều Kiều đi theo sau liền ngạc nhiên hỏi.
Tống Kiều Kiều ngước mí mắt mỏng nhìn diễn xuất vụng về của cậu, "Không biết, đi mà hỏi chị Oản của cậu ấy."
Một câu nói khiến Thẩm Chi Uyên ngậm miệng, thấy dáng vẻ cô xách hành lý dễ dàng, sắc mặt cậu có chút khó chịu.
Bộ cô là sức trâu à!
Thẩm Chi Uyên bước qua cô, ra ngoài tìm Mộ Vân Oản, lúc này cậu không thể để chị Oản tiếp xúc quá nhiều với Phó Gia Hằng được.
Nhưng vừa mới bước ra đã gặp Mộ Vân Oản, thấy cô ta có một mình, đôi mắt lóe lên niềm vui, giống như một con chó thấy xương vậy.
"Chị Oản, chị sao vậy..."
Thẩm Chi Uyên ngừng nói tiếp, ánh mắt lo lắng nhìn đôi mắt ửng đỏ của Mộ Vân Oản.
Chỉ trong thời gian thở dốc ngắn ngủi thôi, mà chị Oản đã bị ức hϊếp rồi ư?
Có phải lại là do người phụ nữ độc ác Tống Kiều Kiều kia không!
"Chị không sao, hồi nãy mắt chị có hơi khó chịu, nên đã dụi mắt vài cái, có phải nhìn khó coi lắm không?"
Mộ Vân Oản mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của cô ta rất gượng gạo, khiến người ta đau lòng.
Thẩm Chi Uyên không kìm được vươn tay ôm lấy cô ta, nhưng chỉ giữ vài giây rồi buông ra.
Dù sao đây cũng không phải là nơi thích hợp để thân mật, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị Oản mất.
Thấy ánh mắt Thẩm Chi Uyên tràn đầy hình bóng của mình, tâm trạng của Mộ Vân Oản dần khá hơn.
Chuyện nắm chặt được Thẩm Chi Uyên trong tay, khiến cô ta cảm thấy yên tâm.
"Oản Oản, các em..."
Nghiêm Dật Thừa từ trong phòng bước ra thì nhìn thấy cảnh Thẩm Chi Uyên và Mộ Vân Oản ôm nhau, ánh mắt anh ta hiện lên sự tổn thương.
Vừa nãy là Phó Gia Hằng, bây giờ lại là Thẩm Chi Uyên, sao mà không đau lòng cho được?
【 Âm thanh “rắc” vang lên, đó là tiếng trái tim tan vỡ! Bây giờ anh trai mù mắt tụt xa quá, không thắng được anh trai đội nón xanh đã đành, đến cả cậu em trai chưa đủ lông đủ cánh mà cũng không bằng nữa, đến tôi còn nhìn không nổi!】
Tống Kiều Kiều cau mày lộ ra sự chán ghét, Phó Gia Hằng là chính cung thì không nói làm gì, nhưng thằng nhãi con Thẩm Chi Uyên này ngồi ngang hàng với anh ta mà cũng đấu không lại, vô dụng quá rồi đấy.
"......"
"Tống Kiều Kiều, có phải tinh thần của chị có vấn đề không?"
Thẩm Chi Uyên bị lời nói trong lòng của Tống Kiều Kiều làm cho tức phát điên. Trước thì chửi mắng cậu, giờ lại bảo cậu là một tên chưa mọc đủ lông đủ cánh, ai mà chịu được chứ?
"Hả?" Tống Kiều Kiều ngớ người ra một chút, sau đó lập tức tỏ vẻ yếu đuối đáng thương: "Phải, từ khi tài nguyên của tôi bị rút hết, rồi cả những bình luận trên mạng kia nữa, tôi thừa nhận tinh thần của tôi đúng là có vấn đề. Nếu tôi có làm gì xúc phạm mọi người thì xin lỗi."
Nói xong, cô cúi đầu thật sâu trước bọn họ, nhưng chưa đủ, thêm một lần nữa, hình như còn thiếu một người, vậy lại cúi tiếp.
Ba lần cúi đầu liên tiếp, như thể muốn tiễn đưa bọn họ luôn vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô, có thể thấy tinh thần cô thực sự không ổn.