Nghe lời cô ta nói, gương mặt đã dịu lại của Phó Gia Hằng thoáng tối sầm, trong khi hai vị khách mời nam khác thì vui mừng ra mặt.
【Chỉ~ là~ quan~ hệ~ bạn~ bè~ rất~ thân~ thôi】
Tống Kiều Kiều thầm nghiền ngẫm từng từ một, cô ngước mắt nhìn đỉnh đầu của Phó Gia Hằng, cả một mảng xanh rì, quả là bắt mắt.
【Cái nón xanh của anh trai đội nón xanh có hơi lệch rồi, muốn giúp anh ta chỉnh lại quá, sao mình lại tốt bụng thế chứ.】
Sau khi nghe được tiếng lòng của Tống Kiều Kiều, sắc mặt của Phó Gia Hằng ngày càng khó coi, mơ hồ có xu hướng bùng nổ.
Thẩm Chi Uyên khoái chí nhìn khuôn mặt đen thui của Phó Gia Hằng, chen chân đứng giữa hắn và Mộ Vân Oản, chặn không cho cô ta nói chuyện với Phó Gia Hằng.
Thao tác này khiến Tống Kiều Kiều nhìn mà muốn vỗ tay khen ngợi cậu, không hổ là cậu em trai trông thì ngây thơ nhưng rất thâm sâu, ra tay một cái là khiến chính cung phải vào lãnh cung ngay.
Mộ Vân Oản chắc chắn sẽ rất "biết ơn" cậu, "biết ơn" cậu đã ngăn cản cô ta đi dỗ dành con cá lớn Phó Gia Hằng này.
Phó Gia Hằng thấy Thẩm Chi Uyên đứng chắn ở một bên, trong lòng càng tức hơn, khuôn mặt khó coi, nhưng cũng không có hành động giận dữ gì, chỉ bước chân đi vào trong nhà.
【Tiếc thế, sao anh trai đội nón xanh không tức giận nhỉ, tình cảm dành cho Mộ Vân Oản cũng chỉ đến thế thôi, còn bày đặt làm bộ tình thâm gì chứ.】
Phó Gia Hằng lạnh lẽo lườm Tống Kiều Kiều một cái, hắn muốn nổi giận với cô đấy.
Tống Kiều Kiều: Có người yêu cũ như anh, đúng là xui xẻo!
Đạo diễn Dương thấy bọn họ cuối cùng cũng quay lại đại sảnh, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác muốn có hiệu ứng chương trình thực tế thì khó mà có được, còn họ nói có là có luôn, lúc nào cũng có thể tạo ra khoảnh khắc bùng nổ.
“Buổi hẹn hò hôm nay kết thúc tại đây, thời gian còn lại mọi người tự do sắp xếp, xin hãy chờ đón ngày mai nhé ~”
Tống Kiều Kiều nghe thấy được tự do sắp xếp thời gian liền thả lỏng người, cuối cùng công việc đáng ghét này cũng kết thúc rồi.
Cô không nói hai lời liền kéo vali đi lên lầu, không muốn ở lại với bọn họ thêm một khắc nào.
“Chị Tống, sao chị lại tự tay kéo hành lý vậy? Để bọn em làm cho.”
Thẩm Chi Uyên để Tống Kiều Kiều buông hành lý xuống, lần này cậu không chủ động nói giúp cô nữa.
Tống Kiều Kiều liếc nhìn cậu một cái đã biết cậu lại đang âm mưu gì đó, cô nở nụ cười giả tạo: “Thế thì phiền em trai Chi Uyên quá.”
Thẩm Chi Uyên nghe thấy vậy thì hít một hơi thật sâu, cậu vốn không định giúp cô kéo hành lý, nặng muốn chết, bây giờ tay cậu còn thỉnh thoảng đau nhức. Cậu muốn để Phó Gia Hằng hoặc Nghiêm Dật Thừa cũng chịu khổ này.
Tốt nhất là để Phó Gia Hằng làm, nếu hắn giúp Tống Kiều Kiều, chắc chắn sẽ bị trừ điểm trong mắt Mộ Vân Oản.
“Việc nặng thì để đàn ông tụi em làm, các chị cứ lên xem chỗ ở trước đi.”
Nói xong, cậu liền lấy hành lý của Mộ Vân Oản, để những cái còn lại cho bọn họ chọn, trông rất tinh ranh.
Nghiêm Dật Thừa đương nhiên chọn giúp Cát Vũ Kỳ, điều này khiến đối phương cảm động vô cùng, rõ ràng anh ta vẫn có cảm tình với cô ta.
Còn Phó Gia Hằng thì đứng im không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Kiều Kiều, chờ cô mở miệng nhờ hắn giúp.
Tống Kiều Kiều không thèm nhấc mí mắt lên, tự mình kéo hành lý đi lên lầu.
Phó Gia Hằng nhíu mày, chỉ cần Tống Kiều Kiều mở miệng nhờ giúp đỡ, hắn sẽ bỏ qua hiềm khích trước đây mà giúp cô.
“A Hằng, hình như Kiều Kiều xách hành lý có hơi vất vả.”
Mộ Vân Oản đứng bên cạnh Phó Gia Hằng nhẹ nhàng nói, quen thói diễn vai người tốt bụng.
Nhưng lời cô ta nói lại khiến Phó Gia Hằng cảm thấy không thoải mái, nếu đã không kéo nổi thì sao không mở miệng nhờ hắn giúp?
Hắn đành trơ mắt nhìn Tống Kiều Kiều bước từng bước một lên lầu, cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt.
Hay lắm! Tống Kiều Kiều giỏi lắm!
Người đàn ông mơ hồ sắp tức giận, hắn đen mặt xách hành lý của mình rời đi, bỏ lại Mộ Vân Oản đứng đó một mình.