Bên ngoài biệt thự, cả đám người nhìn thấy hai người đang ôm nhau, có người nhếch môi cười, có người mặt mày u ám, tâm tư mỗi người mỗi khác.
“Em trai Chi Uyên à, cảm ơn em đã giúp chị tìm thuốc mỡ nhé, chị thấy sắc mặt em không tốt lắm, em thấy khó chịu à?”
【Haha, đến nhà cừu vui vẻ rồi, thật bình yên quá mà.】
【Nếu không đến sớm, có khi còn được xem cảnh ôm hôn trong phim thần tượng ấy chớ.】
Thẩm Chi Uyên tức đến mức mặt xanh lè, Tống Kiều Kiều biết cách đâm vào nỗi đau của cậu như thế nào.
“Chị Tống, em không sao đâu.”
Mấy chữ này bị cậu nói ra rất rõ ràng, ánh mắt cũng đượm phần u ám, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.
Tống Kiều Kiều chẳng hề sợ hãi, cô thích nhìn cậu tức giận mà bất lực đấy.
【Thế mà không hôn một cái! Anh trai đội nón xanh thật vô dụng, nếu anh ta hôn... trước mắt bao nhiêu người, anh ta sẽ trở thành kẻ bại hoại, ép buộc phụ nữ.】
Tống Kiều Kiều nheo mắt lại, dù Phó Gia Hằng có cưỡng ép Mộ Vân Oản thì cũng sẽ không có kết quả, hải vương không thể nào hồi tâm được, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phó Gia Hằng và công ty.
Chuyện thú vị như vậy, đương nhiên Tống Kiều Kiều muốn xem rồi, tiếc là tạm thời chưa thấy được.
Nghiêm Dật Thừa đột nhiên ho khan, làm Mộ Vân Oản trong lòng Phó Gia Hằng giật mình đẩy hắn ra ngay lập tức.
Anh trai mù mắt kia, anh cố ý quá rồi đấy.
Còn hải vương nữa, cô đẩy anh ta hơi nhanh rồi.
【Anh trai mù mắt yêu thật rồi, nửa năm sau mới là khởi đầu của "hạnh phúc", xin tôn trọng và chúc phúc, khóa chặt nhau đi nhé.】
Tống Kiều Kiều như nghĩ ra gì đó, lúc nãy Mộ Vân Oản nói sẽ hợp tác với Nghiêm Dật Thừa làm cô nhớ lại một phần quan trọng của cốt truyện.
Bộ phim cổ trang ngược luyến mà bọn họ hợp tác sẽ bạo, Mộ Vân Oản cũng nhờ đó mà đoạt giải Tân binh xuất sắc đầu tiên.
Mộ Vân Oản được mọi người yêu mến, nên sau khi cô ta nhận giải sẽ có tiệc mừng công. Sau khi kết thúc, Nghiêm Dật Thừa đưa cô ta trở về thì gặp tai nạn xe cộ, phản ứng đầu tiên là bảo vệ cô ta. Anh ta không chỉ bị chấn thương mô mềm toàn thân mà còn tổn thương não dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác.
Mà Mộ Vân Oản được anh ta bảo vệ chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một tuần là trở lại bình thường rồi, hoàn toàn trái ngược với anh ta.
Vĩ đại! Thực sự quá vĩ đại!
Sắc mặt Nghiêm Dật Thừa có hơi lạ, ánh mắt anh ta nhìn Tống Kiều Kiều lóe lên chút ánh sáng mờ nhạt.
Nửa năm sau!
Cuối cùng cũng nghe được chút thông tin hữu ích.
Còn khởi đầu của hạnh phúc, có phải ám chỉ anh ta và Oản Oản sẽ đến với nhau không?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Dật Thừa có chút kích động.
Nhưng một gáo nước lạnh lại dội xuống đầu của anh ta, nếu trên con đường đến hạnh phúc cần phải đánh đổi đôi mắt... liệu cái giá này có phải lớn quá rồi không?
Anh ta là một diễn viên, nếu mất đi đôi mắt, ai còn muốn mời anh ta đóng phim nữa?
Dù có diễn, cũng chỉ có thể diễn vai người mù, mà như vậy thì thà chết đi còn hơn.
Càng nghĩ, niềm vui trong lòng Nghiêm Dật Thừa càng tắt dần, cuối cùng biến mất không còn chút dấu vết.
Thẩm Chi Uyên nóng nảy, tại sao Nghiêm Dật Thừa lại có được thông tin quan trọng, còn cậu thì không có chứ?
Rõ ràng cậu tiếp xúc với Tống Kiều Kiều nhiều hơn, tại sao lại không có được chút thông tin quan trọng nào về mình?
Cậu không phục, Nghiêm Dật Thừa dựa vào đâu chứ!
Tống Kiều Kiều quá đáng lắm, thực sự rất quá đáng.
Khi Tống Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt u oán của Thẩm Chi Uyên, cô còn có chút ngơ ngác.
Tên ngốc này lại phát điên gì nữa đây? Không thể hiểu được mà.
Tống Kiều Kiều thầm lườm một cái, nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách với cậu.
Nhỡ cậu phát điên làm hại cô, thì đúng là tội ác không thể tha thứ mà.
Thẩm Chi Uyên nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong lòng vừa giận vừa bực nhưng cũng không làm được gì.
Mà Phó Gia Hằng và Mộ Vân Oản đã đi tới, khuôn mặt buồn bực của người trước đã dịu xuống, thay vào đó là vẻ dễ chịu như tắm trong gió xuân, còn người sau thì như cô vợ nhỏ đi theo sau lưng người đàn ông, cúi đầu không dám ngẩng lên, nhưng đôi tai đỏ ửng của cô ta lại lộ ra sự ngượng ngùng ở trong lòng.
“Oản Oản, cậu và Phó tổng...”
Cát Vũ Kỳ nháy mắt với Mộ Vân Oản, trong mắt đầy vẻ ám muội và trêu chọc.
Ôm nhau thế kia rồi, chứng tỏ là đã chọn Phó tổng, vậy thì đừng tranh giành Nghiêm Dật Thừa với cô ta nữa.
“Kỳ Kỳ, tớ và A Hằng chỉ là quan hệ bạn bè rất thân thôi.”
Mộ Vân Oản bấm vào đầu ngón tay, tại sao mọi người đều xuất hiện ở đây?
Trước ống kính, cô ta không thể thừa nhận Phó Gia Hằng được.