Bị Lộ Tiếng Lòng, Nữ Phụ Hoàn Toàn Buông Thả Trong Show Hẹn Hò

Chương 30

“Các vị, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

Tống Kiều Kiều nhân cơ hội này trình bày kế hoạch của mình, “Mọi người là người dùng mới đúng không? Có thể giúp tôi chém một đao không? Không phải là tôi quan tâm đến 100 đồng này, mà chỉ muốn thử xem liệu có thực sự rút được không thôi. Nếu được thì mọi người đang xem livestream có thể chơi thử, còn nếu không thì coi như mua bài học.”

—— … Tống Kiều Kiều thật là, tôi khóc chết mất! Đến giờ này mà cô ấy còn nghĩ đến chúng tôi.

—— Những người đặt cược kia có thể bắt đầu rồi, mong chờ video của các bạn ha.

—— Xấu hổ quá đê! Không nhận được một tin nhắn rung động nào, xấu hổ chết mất, không như Oản Oản của chúng ta, nhận được ba tin nhắn nà ~

—— Thông tin nóng: Cát Vũ Kỳ cũng không nhận được tin nhắn rung động.

Chính vì bình luận này mà fans của Mộ Vân Oản và Cát Vũ Kỳ đã cãi nhau, mọi tình bạn đều là giả khi chạm đến lợi ích của thần tượng.

Cuối cùng, tài khoản của Mộ Vân Oản được công bố, cô ta đã gửi tin nhắn rung động cho Nghiêm Dật Thừa.

Mộ Vân Oản: "Nếu có thời gian, chúng ta có thể thảo luận kịch bản không?"

【Ồ hô, cuối cùng anh trai mù mắt cũng được yêu thích nhất rồi, hai vị kia đành tiếc nuối rời đi thôi ha ha ha.】

Tống Kiều Kiều cầm lấy túi khoai tây chiên, lại bắt đầu ăn “rộp rộp rộp”, trò hay bậc này sao có thể thiếu chút đồ ăn vặt được.

【Không sao đâu, không sao đâu, dù mấy người có tranh giành thế nào cũng không thể thay đổi kết cục được đâu, mấy người đều phải sống cùng nhau mà.】

Tiếng lòng này của cô khiến các khách mời nam chấn động, không thể nào! Mãi mãi không thể nào!

Không ai có sở thích đặc biệt như NTR hết, sao có thể chia sẻ người phụ nữ mình yêu với người khác được.

Sắc mặt của Phó Gia Hằng rất khó coi, ban đầu vì không nhận được tin nhắn rung động của Tống Kiều Kiều mà bực bội, lại thấy Mộ Vân Oản chọn người khác, cảm giác bị phản bội trào lên, giờ nghe được những lời này, cơn ghen bùng cháy.

Hắn đột ngột đứng dậy, ghế phát ra tiếng "kẹt" không nhỏ làm mọi người giật mình.

“A Hằng…”

Mộ Vân Oản bấm chặt đầu ngón tay, cô ta cảm nhận được Phó Gia Hằng đang tức giận, chỉ bởi vì cô ta gửi tin nhắn rung động cho Nghiêm Dật Thừa ư?

Nhưng... rõ ràng cô ta đã nói là thảo luận kịch bản mà, chẳng phải A Hằng luôn ủng hộ cô ta đóng phim sao?

Từ trước đến nay chỉ có hắn giận Tống Kiều Kiều, chứ chưa từng giận cô ta một chút nào, hôm nay lại thay đổi rồi.

Cô ta vội vàng chạy theo, không thể để Phó Gia Hằng giận mình được, trái lại phải khiến hắn biến sự giận dữ thành cảm giác áy náy và thương xót.

【Ồ hô! Vở kịch ngày càng hấp dẫn, vị trí chính cung của anh trai mù mắt chưa kịp ngồi ấm đã bị dời đi rồi, xem ra không ai có thể lật đổ vị trí chính cung của anh trai đội nón xanh, hai vị kia chỉ phí công thôi.】

Tống Kiều Kiều khẽ rướn cổ nhìn theo hướng bọn họ đi, thật là ra vẻ quá, không thể coi bọn họ như không tồn tại được à? Ra ngoài thì ai mà thấy được!

“Ai da, tay của tôi có hơi đau, phải đi thoa thuốc mỡ trước đã.”

【Đi xem Mộ Vân Oản dỗ người ta thế nào thôi.】

“Chị Tống, để em lấy thuốc mỡ giúp chị nhé.”

Thẩm Chi Uyên nhanh chân đứng dậy, bước về phía cửa, hoàn toàn không giống như đi lấy thuốc mỡ.

Tống Kiều Kiều khẽ cười, không nói gì thêm.

Đợi đến khi cậu đi ra ngoài, cô đột nhiên kêu lên: “Tôi chợt nhớ là thuốc mỡ không có ở ngoài, trễ vậy mà em trai còn ra ngoài tìm đồ làm tôi có hơi lo, để tôi đi tìm thử.”

【Ăn dưa phải nhanh mới nóng, đến chậm một bước là không còn gì để ăn đâu!】

Tống Kiều Kiều thuộc phái hành động, cô đứng dậy rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Để lại Nghiêm Dật Thừa và Cát Vũ Kỳ trừng mắt nhìn nhau, buồn cười quá.

Nghiêm Dật Thừa không ngồi yên được, tìm lý do vụng về để theo chân Tống Kiều Kiều.

Thương cảm cho Cát Vũ Kỳ một giây.

Đạo diễn Dương có hơi khó xử, Phó Gia Hằng không chỉ là khách mời mà còn là nhà đầu tư, giờ mọi người đều đi theo để ăn dưa của hắn, có nên ngăn lại không đây?

Nhưng… theo kinh nghiệm quay chương trình thực tế của ông, nếu đi theo sẽ có khoảnh khắc bùng nổ.

Trong mấy giây do dự, các khách mời đã giúp ông đưa ra quyết định.

“Nhóm khách mời này thật không khiến người ta yên tâm chút nào, sao mà cản cũng không cản được.”

Đạo diễn Dương thở dài, trợ lý đạo diễn bên cạnh nghe rõ từng lời.

“... Đúng vậy, cản không được.”

Làm như anh ta không nghe ra sự phấn khích của đạo diễn Dương ấy, chẳng qua là ông đang tìm lý do cho mình thôi? Đúng là cáo già xảo quyệt!