"Thực sự xin lỗi, tôi... tôi không cố ý, tôi không thể kiểm soát được bản thân."
Tống Kiều Kiều đỏ mắt, gương mặt xinh đẹp của cô không còn chút máu, một giọt lệ trong suốt rơi xuống từ đôi mắt, mang theo vẻ đẹp mong manh không thể diễn tả được bằng lời khiến người ta thấy mà thương, tựa như đóa hoa yếu đuối, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là sẽ gãy.
Dáng vẻ này của cô hoàn toàn khác với lúc nổi điên ban ngày khiến ai cũng phải khϊếp sợ, cô như vậy có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Cát Vũ Kỳ kinh ngạc trước biểu cảm thay đổi thất thường của Tống Kiều Kiều, nhìn cô khóc lụy như trong phim Quỳnh Dao mà không nói nổi nên lời.
"Kiều Kiều, khổ cho cậu quá, không ngờ cậu đã kìm nén lâu đến vậy. Sau này nếu có tâm sự gì, cậu có thể tìm mình nói chuyện bất cứ lúc nào, đừng giữ trong lòng, cũng đừng để những cảm xúc này kiểm soát rồi làm điều dại dột."
Mộ Vân Oản thấy Thẩm Chi Uyên và Nghiêm Dật Thừa đều ngây người trước vẻ đẹp đáng thương của Tống Kiều Kiều, liền bước đến cầm tay cô, đóng vai một người chị thân thiết an ủi cô, đồng thời thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông trở lại người mình.
Giọt nước mắt này của Tống Kiều Kiều rơi rất đúng lúc, dáng vẻ yếu đuối của cô quá đẹp, có thể cướp hết mọi sự chú ý, Mộ Vân Oản cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nên buộc phải ra tay.
【Ha ha, nếu cái gì mà tôi cũng nói với cô á, thì sợ là chưa được bao lâu cả thế giới đều biết hết rồi, lúc đó thì chỉ còn gặp nhau ở nhà xác thôi.】
Tống Kiều Kiều rất muốn hất tay cô ta ra, nhưng phải cố nhịn, cô cảm kích nói: "Cảm ơn Vân Oản, nhưng tâm bệnh thì cần dùng thuốc chữa tâm bệnh, nói nhiều cũng vô ích, tôi sẽ tự điều chỉnh."
Cô rút tay mình ra, giả vờ đặt tay lên ngực, dịu dàng nói: "Lúc nãy tôi có hơi thất thố, xin lỗi nhé."
Nói xong, cô quay người rời đi, để lại một bóng hình mảnh mai và yếu đuối cho bọn họ.
Thẩm Chi Uyên nhíu chặt mày, trong lòng có chút khó chịu, cậu thật sự làm tổn thương Tống Kiều Kiều rồi ư?
Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ chế giễu Tống Kiều Kiều sa sút, nhưng giờ lại cảm thấy khó chịu vô cùng, mà cậu lại không hề nhận ra sự thay đổi này.
Nghiêm Dật Thừa im lặng, đột nhiên anh ta nhận ra Tống Kiều Kiều cũng rất đáng thương, cô không làm gì sai cả, nhưng lại bị sỉ nhục thậm tệ đến vậy.
"Kiều Kiều đã thay đổi rất nhiều, trước đây cậu ấy có hơi làm quá và tùy tiện, nhưng bây giờ lại mẫn cảm quá, em lo cho cậu ấy."
Mộ Vân Oản xúc động đến mức mắt cũng đỏ lên, cảm thấy buồn bã vì những gì Tống Kiều Kiều đã trải qua.
—— Oản Oản à, cậu thực sự không nên tốt bụng quá như vậy, cậu và cô ta không hợp nhau đâu, có cậu thì không có cô ta, có cô ta thì không có cậu.
—— Thẩm Chi Uyên nửa đêm tỉnh dậy tự tát mình hai cái bạt tai, đáng chết thật! Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà mình còn trêu chọc cô ấy, thật chẳng ra gì.
—— Người điên thì trước tiên phải hưởng thụ thế giới đã, tôi luôn nghĩ làm người không cần phải quá bình thường. Tống Kiều Kiều đã trải qua quá nhiều thứ, chỉ hơi bất ổn một chút là đã rất tốt rồi. Nếu là tôi thì tôi đã đập hết tất cả, không chừa một ai!
“Chắc chắn cô ta đang giả vờ, ban ngày mạnh miệng như thế ai mà đấu lại được? Giờ lại tỏ ra yếu đuối như gió thổi là đổ, ai tin nổi?”
Giọng nói của Cát Vũ Kỳ vang lên không to không nhỏ, đủ để mọi người nghe thấy, nhưng thay vì nhận được sự đồng tình như cô ta mong đợi, thì lại gây ra phản cảm.
“Tôi tin, diễn xuất của Tống Kiều Kiều chưa tinh vi đến thế đâu.”
Ánh mắt Nghiêm Dật Thừa lạnh lùng nhìn Cát Vũ Kỳ, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối với Tống Kiều Kiều.
Nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt của Cát Vũ Kỳ cứng lại, trong mắt hiện lên chút khó tin, Nghiêm Dật Thừa lại vì Tống Kiều Kiều mà không cho cô ta chút mặt mũi nào!
Tống Kiều Kiều đã cho anh ta uống thuốc mê gì, mà khiến anh ta chủ động lên tiếng giúp cô như vậy chứ.
Ngay cả Mộ Vân Oản cũng cảm thấy kinh ngạc, Nghiêm Dật Thừa và Tống Kiều Kiều chẳng hề có giao tiếp gì, nếu có thì cũng là cãi cọ, tại sao anh ta lại...
Mộ Vân Oản càng dấy lên cảm giác nguy cơ. Có phải vì Tống Kiều Kiều xinh đẹp nên bọn họ động lòng rồi không?