Tống Kiều Kiều lấy chiếc điện thoại mà chương trình đã chuẩn bị ra, thản nhiên chơi đùa, vẻ mặt nhàn nhã tương phản với những người khác.
"Chị Tống, chị chuẩn bị gửi tin nhắn cho ai vậy?"
Câu hỏi của Thẩm Chi Uyên không nghi ngờ gì đã biến Tống Kiều Kiều thành tâm điểm, mọi người đều tò mò, lần này không thể "lách luật" nữa, không biết cô sẽ gửi tin nhắn rung động cho ai.
Mọi người đều đoán là Phó Gia Hằng, ấn tượng đã ăn sâu bén rễ khó mà thay đổi được.
Nếu Tống Kiều Kiều nhìn thấy những bình luận này, chắc chắn sẽ mở miệng mắng bọn họ bị điên, cô không phải kẻ thích bị ngược đãi, vết bầm tím trên cổ tay luôn nhắc nhở cô về việc bị tên đàn ông này bạo lực làm tổn thương, vẫn còn đau đến bây giờ này.
"Em đoán xem." Tống Kiều Kiều thần bí để cậu đoán, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nhưng nụ cười lại không chạm đến mắt.
Sao cứ muốn thấy cô bị chê cười thế nhỉ?
Thẩm Chi Uyên gãi đầu, giả vờ vô tình đoán: "Chắc là anh Hằng chứ gì?"
—— Em trai đang nói cái gì mà lại đúng quá vậy, đây hoàn toàn là câu hỏi cho điểm mà, nếu Tống Kiều Kiều không gửi tin nhắn rung động cho Phó Gia Hằng, tôi sẽ trồng cây chuối ăn phân. [Chín đoạn ruột già.jpg]
——Ha ha ha, tôi cũng cược, nếu Tống Kiều Kiều không gửi tin nhắn rung động cho Phó tổng, tôi sẽ khỏa thân chạy quanh thành phố.
—— Đã chụp lại rồi, nói được thì phải làm được đấy, nếu không thì uống nước nghẹn chết, ăn cơm sặc chết.
"Chuyện này còn phải nói, không cần nói cũng biết."
Vì đạo diễn nhắm vào cô, nên Cát Vũ Kỳ càng có thêm tự tin, không sợ Tống Kiều Kiều lại đến quấy rối mình, miệng không nhịn được mà buông lời chế giễu.
"Trời ạ, mọi người đừng trêu Kiều Kiều nữa."
Mộ Vân Oản nhẹ giọng ngăn cản sự chế giễu của bọn họ dành cho Tống Kiều Kiều, "Gửi tin nhắn cho người làm trái tim mình rung động chỉ để hiểu thêm về nhau thôi, muốn gửi cho ai là dựa vào cảm xúc của bản thân mà."
Cô ta nói xong rồi quay sang nhìn Phó Gia Hằng, nụ cười dịu dàng pha chút thẹn thùng, vẻ mặt động lòng người như vậy có thể thu hút người ta nhất.
Phó Gia Hằng khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy bối rối trước hành động của Tống Kiều Kiều, nhưng niềm vui trong mắt lại không che đậy được, khiến Tống Kiều Kiều nhìn mà muốn cười.
Vừa muốn tận hưởng lại vừa ghét bỏ, tại sao không bay lên trời luôn đi?
【Cười đến phát tài luôn rồi, hay cho câu "dựa vào cảm xúc của bản thân", đợi lát nữa không biết ai sẽ cười, ai sẽ khóc đâu, màn kịch này thật hấp dẫn.】
Ba vị khách mời nam đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Mộ Vân Oản, trong mắt đều lộ rõ quyết tâm giành chiến thắng.
Đối mặt với sự nhiệt tình của bọn họ, Mộ Vân Oản cảm thấy như ngồi trên đống lửa, sao đột nhiên họ lại nhìn mình như vậy?
Đầu ngón tay cô ta khẽ run rẩy, do dự vài giây rồi mới quyết định chọn một trong số các hình đại diện.
Cát Vũ Kỳ là người đầu tiên hoàn thành, thấy Tống Kiều Kiều vẫn đang bấm máy, cô ta lớn giọng trêu ghẹo: "Tống Kiều Kiều, cô chưa gửi xong à? Đừng nói là chuẩn bị viết cả bài văn đấy nhé?"
Tống Kiều Kiều khẽ nâng mi mắt nhìn cô ta, giọng điệu ám muội: "Đúng thế, viết cho cô một bài văn đấy, vui không?"
Cát Vũ Kỳ: "… Đạo diễn nói là phải gửi tin nhắn rung động cho người khác giới mà!"
Tống Kiều Kiều như vừa nghe được một câu chuyện cười, cô nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch: "Vũ Kỳ chẳng phải luôn tự xưng là anh em à? Tôi gửi cho cô cũng có gì sai đâu."
—— Đúng rồi, cái vị không xác định được giới tính này suốt ngày nói "bọn con gái các cô...", nghe mà phát chán, đã không muốn thừa nhận mình là con gái thì đừng hưởng lợi từ nữ giới nữa.
—— Lời này muốn nói từ lâu rồi, nhưng sợ bị đám fans kia nhắn tin chửi mắng nên không dám bình luận, giờ Tống Kiều Kiều nói ra rồi, tôi tuyên bố, Tống Kiều Kiều cô chính là phát ngôn viên internet của tôi!
—— Tống Kiều Kiều và fan của cô ta đúng là có bệnh, Vũ Kỳ nhà chúng tôi chỉ là có tính cách thẳng thắn thôi, có bao giờ nói mình là con trai đâu, đừng có mà vu khống nmsl (mẹ mày chết sớm đi), chúc mày và idol của mày chết sớm nhé.