"Tống Kiều Kiều, cô phải chọn một trong ba khách mời nam, Cát Vũ Kỳ không tính."
Đạo diễn Dương cũng phục Tống Kiều Kiều vì biết lợi dụng sơ hở, ông không giới hạn nam nữ, nên lúc này cô mới chọn khách mời nữ.
Chọn khách mời nữ tuy có chỗ thú vị, nhưng không bằng chọn khách mời nam để tăng kịch tính.
Dù sao đi nữa, đạo diễn Dương cũng muốn giữ Tống Kiều Kiều lại, có cô ở đây thì không lo thiếu lượt xem.
"Tôi đã nói rồi, tôi chọn xong rồi."
Tống Kiều Kiều không mắc bẫy, muốn chọn thì ông tự chọn, dù sao cô cũng không chọn lại.
Bị tính trẻ con của cô làm cho buồn cười, đạo diễn Dương thở dài, sao cô lại lỳ lợm thế?
Cuối cùng chỉ đành để cô thông qua, bụng nghĩ lần sau nhất định phải ra câu hỏi nghiêm túc hơn, không để lộ bug khiến cô luồn lách được.
Cát Vũ Kỳ cũng vì chuyện này mà không dám lởn vởn trước mặt Tống Kiều Kiều, sợ bị cô nói chọn mình lần nữa thì sợ chết khϊếp.
"Ra ngoài hẹn hò, chuyện bạn muốn làm nhất với đối phương là gì?"
Mọi người đều trả lời khá tốt, đến lượt Tống Kiều Kiều, tất cả đều chăm chú nhìn cô, không biết lần này cô sẽ nói ra điều gì nữa.
"Chuyện này... tôi sợ nói ra sẽ khiến livestream bị cắt sóng."
Tống Kiều Kiều lộ vẻ mặt lo lắng, tựa như đang suy nghĩ cho chương trình, chỉ hé lộ mấy câu đơn giản.
Người hiểu thì sẽ hiểu, còn không hiểu thì cũng không có cách nào, căn bản là hết cứu.
Đạo diễn Dương càng hiểu rõ thêm về thế giới tinh thần của cô, thực sự... rất điên.
Nhưng đây cũng là một điểm nhấn, chỉ cần Tống Kiều Kiều có thể tiếp tục duy trì mà không vướng vào scandal nào khác, thì nổi tiếng không phải vấn đề.
"Chị Tống, sao lại bị cắt sóng chứ?"
Thẩm Chi Uyên tỏ vẻ không hiểu, đuổi theo cô hỏi vì sao.
Tống Kiều Kiều bình thản liếc cậu một cái: "Chuyện xã hội không cần hiểu nhiều, trẻ con thì càng không nên nghe, đi chơi đi.”
Khuôn mặt của Thẩm Chi Uyên thoáng méo mó, Tống Kiều Kiều đang trêu đùa trẻ con ba tuổi à?!
"Tống Kiều Kiều, con gái phải biết giữ kẽ một chút."
Phó Gia Hằng nhíu mày khó chịu, rõ ràng không hài lòng với lời nói của cô.
Những lời lẽ dung tục treo trên miệng, từ khi nào mà cô lại trở nên thô lỗ như vậy?
"Tôi không biết mình đã làm gì khiến anh nghĩ tôi không giữ kẽ? Đây rõ ràng là do anh suy nghĩ không đúng đắn, liên quan gì đến tôi? Đừng có mở miệng ra là giống mấy bà già ở đầu làng thích ngồi lê đôi mách."
【Buồn cười quá, nghĩ mình là Dung ma ma à? Mở miệng ra là hét hét hét.】
"Cô...!" Phó Gia Hằng tức đến nỗi trán giật liên hồi, không biết tốt xấu!
"A Hằng, đừng nói nữa."
Mộ Vân Oản kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Để đạo diễn hỏi câu tiếp theo đi."
Phó Gia Hằng thấy khuôn mặt cô ta ửng đỏ, dáng vẻ e ấp đầy quyến rũ, ánh mắt chứa đầy giận dữ dần thay thế bằng sự chiều chuộng, dịu dàng nói: "Ừ, nghe Oản Oản vậy."
Vẫn là Oản Oản dịu dàng, dễ thương, không giống Tống Kiều Kiều nhẹ dạ, không có tự trọng kia.
Tống Kiều Kiều: Tôi thấy anh hình như não nhỏ phát triển không hoàn chỉnh, còn não lớn thì chẳng phát triển chút nào.
—— Tống Kiều Kiều đừng sợ, sẽ không bị cấm sóng đâu. Tôi sẽ góp lượt xem, mau nói chi tiết hơn đi.
—— Cặp đôi Oản Gia là như vậy đấy! Cảm ơn Tống Kiều Kiều vì đã giúp bọn họ phát đường nhé, đợi bọn họ kết hôn sẽ mời cô ngồi bàn chính.
—— Ha ha ha, măng tre trên núi đều bị lầu trên cướp sạch rồi, đúng là máu chó mà, chỉ sợ Tống Kiều Kiều chịu không nổi mà phá hỏng đám cưới này mất, thế thì không phải sẽ khiến Oản bảo bối của tôi đau lòng sao?
Đạo diễn Dương cũng bị mạch não đặc biệt của Tống Kiều Kiều làm cho kinh ngạc, cô thật là... một câu nói làm người ta phải bất ngờ.
Da đầu tê dại, ông tiếp tục hỏi câu tiếp theo, câu hỏi lần này khá kín đáo, chỉ sợ Tống Kiều Kiều lại buông lời điên cuồng nữa, lúc đó thật sự có thể làm hỏng buổi phát sóng trực tiếp.
Tống Kiều Kiều thấy chán, còn tưởng sẽ tiếp tục gây sóng gió, hóa ra chỉ có vậy?
Đạo diễn này nhát quá, đáng đời không kiếm được tiền.
Đạo diễn Dương: Nói sau lưng tôi thì có bản lĩnh gì? :)
"Phần cuối cùng của ngày hôm nay, gửi tin nhắn cho người khiến trái tim bạn rung động, nhớ là gửi cho người khác giới nhé."
Câu nói cuối cùng rõ ràng là nhắm vào Tống Kiều Kiều, sợ cô lại gây ra chuyện giống như vừa nãy.
Ban nãy bỏ lỡ cơ hội tốt để tạo trò hay, lần này chắc chắn không thoát được nữa!
Tống Kiều Kiều nhẹ chậc lưỡi, tưởng làm vậy có thể bắt chẹt được cô sao?
Vẫn còn vui mừng quá sớm đấy.