Nhược Lam bước vào nhà, tiếng gót giày cao vang lên lộp cộp, mỗi bước đi đều như truyền tải rõ ràng tâm trạng của cô.
Chỉ cần nghe tiếng giày ấy, bất kỳ ai cũng có thể đoán được hôm nay tâm trạng cô không mấy tốt đẹp.
Cô ném túi xách xuống sàn, theo sau là chiếc áo lông rơi hờ hững. Những người hầu vội vàng chạy theo nhặt lấy, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Gương mặt Nhược Lam lạnh lùng, đôi mắt ánh lên sự khó chịu.
Khi đứng trước Vân Thần, người vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô không do dự ra lệnh.
“Cậu. Vào phòng tôi ngay.”
Giọng nói của cô sắc lạnh, đầy quyền uy, khác xa so với Nhược Lam buổi sáng nay.
Nhược Lam hằn hộc bước đi lên cầu thang. Vân Thần, lần đầu nhìn thấy thái độ này của cô, không khỏi chần chừ.
Người hầu bên cạnh nhẹ nhàng khoác tay cậu, kéo đi.
“Đi thôi. Đợi lâu tiểu thư sẽ càng tức giận hơn đấy.”
“Cô ta bị sao vậy?” Vân Thần hỏi nhỏ, không giấu nổi sự bối rối.
“Chắc là gặp chút khó khăn trong công việc. Tiểu thư thường xuyên như vậy lắm, cậu rồi sẽ quen thôi. Mau vào giúp cô ấy giải tỏa tâm trạng đi.”
“Giúp cô ta? Tôi giúp kiểu gì chứ? Trông cô ta đáng sợ như vậy.”
Vân Thần thầm nghĩ, không lẽ muốn mình làm bao cát để cô ta trút giận sao?
“Còn kiểu gì nữa. Giải tỏa bằng chuyện chăn gối đó.”
Vân Thần ngẩn người, chầm chậm bước theo người hầu. Chuyện chăn gối thôi hả? Cũng không vấn đề gì. Nhưng điều cậu lo lắng là, bản thân chưa có kinh nghiệm nhiều. Nhỡ cô ta càng thêm khó chịu, rồi giảm bớt tiền trong hợp đồng thì phải làm sao đây.
Vân Thần bị người hầu đẩy vào phòng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cậu bước lùi lại, nhưng cánh cửa sau lưng đã đóng chặt, không còn đường thoát.
Khẽ nuốt nước bọt, cậu chầm chậm tiến đến gần Nhược Lam, người đang ngồi trên giường.
Hai tay cậu nắm chặt ống quần, vò đến mức nhăn nhúm.
Đứng bên cạnh cô, cậu chờ đợi, không dám ngồi xuống, cũng không dám cử động.
Nhược Lam, từ nãy đến giờ, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, cô quay sang nhìn Vân Thần.“Cởϊ áσ ra đi.”
Vân Thần liếc nhìn xuống ngực mình, rồi cẩn thận làm theo yêu cầu.
Nhược Lam không nói thêm gì, lặng lẽ tiến về phía ngăn tủ, lấy ra một đoạn dây thừng mỏng. Cô điềm nhiên trói Vân Thần, giữ chặt tay cậu phía sau lưng.
“Giờ thì quỳ xuống.”
Tình cảnh này không giống như cậu tưởng tượng. Tuy khó hiểu nhưng nhìn sắc mặt nóng nảy của cô, Vân Thần không dám thốt lên lời nào.
“Có gì muốn nói sao?”
Nhược Lam tay vẫn chăm chú điều chỉnh dây trói người, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy quyền, không cần nhìn cũng biết được Vân Thần đang lo lắng điều gì.