Bị Nữ Tỷ Phú Mua Đứt

Chương 15: Ngượng ngùng

"Đây cũng chỉ là một phần trong thỏa thuận của chúng ta thôi? Cậu cũng chẳng thiệt thòi gì, không phải sao?”

Vân Thần, dẫu là con trai, cũng hiểu rằng chuyện này đối với cậu không phải điều gì to tát.

Nhưng, đây lại là… lần đầu tiên của cậu, và hơn hết, cậu chẳng nhớ nổi điều gì vì men say, nên lòng khó tránh khỏi hoang mang.

Cậu lặng lẽ lùi lại, tránh sự đυ.ng chạm của Nhược Lam, rồi đứng dậy nhặt quần áo trên sàn, mặc vào.

"Tôi về phòng."

Nói rồi, cậu vội vã rời đi.

"Ngượng ngùng sao?"

Nhược Lam khẽ cười, sau đó thong thả chuẩn bị đến công ty.



Khi Nhược Lam đi làm, Vân Thần ở nhà nằm dài trên giường, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh buổi sáng hôm nay lại hiện về, kèm theo những tưởng tượng lộn xộn về đêm qua khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.

Bức bối và không yên trong lòng, Vân Thần quyết định rời phòng, bước ra ngoài để dạo quanh khu nhà.

Trước đây, cậu vốn quen với công việc tay chân, giờ đây nhàn rỗi quá mức khiến đôi tay và đôi chân như không biết để đâu cho vừa.

Vừa lúc đó, cậu bắt gặp một người hầu đang bưng khay thức ăn với nhiều tô đầy ắp.

“Để tôi giúp cho.”

Cậu nhanh chóng giành lấy khay thức ăn từ tay người hầu.

“Không cần đâu. Tiểu thư sẽ trách phạt tôi mất.”

“Không sao đâu. Tôi chẳng có việc gì làm, ngồi yên còn thấy khó chịu hơn. Mấy cái này mang đến đâu vậy?”

“Đây là thức ăn cho Cục Vàng.”

“Cục Vàng?”

“Là chó cưng của tiểu thư. Chuồng của chúng ở phía này.”

Vân Thần cầm theo khay thức ăn, đi theo người hầu. Khi đứng trước chuồng chó, cậu không khỏi kinh ngạc.

Chỉ là nhà của thú cưng thôi mà cần phải xa hoa, lộng lẫy thế này sao? Người giàu rốt cuộc có dư tiền đến mức nào?

Vân Thần ngồi xuống, chầm chậm đẩy từng tô thức ăn về phía bầy chó.

….

Nhìn thấy vết thương trên cơ thể của chúng, trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy một chút tội lỗi lướt qua.

“Ừm… cho tao xin lỗi chúng mày nhé. Nhưng tại chúng mày tấn công tao trước, tao chỉ là phản xạ thôi mà.”

Cậu nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu con chó gần nhất, cử chỉ đầy cẩn thận. Hôm nay, bầy chó dường như ăn uống ngoan ngoãn hơn. Có lẽ, chúng đã cảm nhận được sự an toàn từ cậu.

Vân Thần quanh quẩn trong nhà suốt cả ngày. Nhưng người hầu ai nấy đều bận rộn, chẳng có ai dành thời gian trò chuyện cùng cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Dù cậu không mấy có thiện cảm với Nhược Lam, nhưng thực sự, cậu đã mong cô sớm trở về. Dù sao, có người đến làm phiền cũng đỡ buồn hơn.