Bị Nữ Tỷ Phú Mua Đứt

Chương 14: Chuyện cần làm cũng đã làm

Những ngón tay của cậu cào nhẹ lên cổ, khiến da đỏ ửng lên.

Nhược Lam thấy vậy liền hoảng hốt, không muốn cậu làm tổn thương chính mình.

Trong một khoảnh khắc đầy lo lắng, cô chỉ nghĩ ra được cách duy nhất là hớp một ngụm nước rồi mớm cho cậu, nghĩ rằng như vậy sẽ giúp cậu không bị sặc.

Nhược Lam cúi xuống, nhẹ nhàng mớm nước vào miệng Vân Thần. Nhưng khi môi họ chạm nhau, cô không kiềm chế được mà tiếp tục hôn cậu.

Bất ngờ, Vân Thần cũng có phản ứng. Cậu đáp lại nụ hôn của cô một cách ngây thơ và vụng về, khiến Nhược Lam không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng thay vì ngừng lại, cô nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn.

Vân Thần trong cơn say vô thức vòng tay qua ôm lấy eo Nhược Lam, kéo cô xuống giường cùng mình.

Cậu đè lên người cô, cơ thể gần như bị điều khiển hoàn toàn bởi bản năng. Nhược Lam cũng không thể cưỡng lại cảm giác mãnh liệt đang dâng trào trong lòng mình, đôi tay cô nhanh chóng tháo bỏ chiếc áo sơ mi của cậu.

Mùi hương dịu ngọt từ cơ thể Nhược Lam khiến Vân Thần không thể giữ bình tĩnh, đầu óc cậu càng lúc càng mụ mị.

Cậu dụi đầu vào cổ cô, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, như muốn nuốt trọn hương thơm ngọt ngào mà cô đang tỏa ra.

Hai tay cậu vô thức nắm chặt lấy tay Nhược Lam, tạo nên một liên kết vô hình giữa hai người.

Nhược Lam khẽ cong người, cảm nhận sự tiếp xúc từ chàng trai trẻ.

Trong cơn say, mọi thứ như một giấc mơ, quần áo lần lượt bị vứt bỏ dưới sàn nhà, để lại sự thân mật không lời trong căn phòng.



Sáng sớm, Vân Thần tỉnh dậy, cơn đau đầu âm ỉ từ men rượu hôm qua vẫn chưa tan.

Cậu ngồi dậy, ánh mắt thoáng qua chút bàng hoàng khi nhìn thấy Nhược Lam đang ngồi trước bàn trang điểm.

Chiếc áo ngủ lụa mỏng manh của cô khẽ trễ xuống, để lộ bờ vai trắng ngần mảnh mai.

Vân Thần nhanh chóng nhìn quanh, nhận ra rõ ràng đây không phải phòng mình.

Dù tối qua say rượu, trí nhớ đã mờ mịt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cậu không khỏi mường tượng ra mọi chuyện đã xảy ra.

Nhược Lam bắt gặp ánh mắt của Vân Thần, cảm thấy chút khó xử từ biểu cảm hiện tại của cậu.

Cô khẽ cười nhạt, giọng nói như gió nhẹ thổi qua:

"Ánh mắt đó là sao đây?" Nhược Lam quay mặt, lần nữa chăm chú nhìn vào gương, tiếp tục chải tóc. "Chuyện cần làm thì đã làm rồi, cậu còn tỏ vẻ như vậy làm gì?"

Cô đứng dậy, tiến tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vân Thần, ngón tay thon dài vuốt ve cằm cậu, ánh mắt chứa đầy vẻ điềm nhiên.