Cô thích thú đặt bàn tay mịn màng của mình lên ngực cậu, cảm nhận sự mát lạnh từ làn da săn chắc.
Để có thể cảm nhận rõ hơn, Nhược Lam mở rộng hai vạt áo sơ mi của Vân Thần, rồi không kiềm chế được mà áp mặt vào đó, nhắm tít mắt mà tận hưởng.
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn miệng cô, pha chút gì đó như mất kiểm soát.
Không kiềm chế nổi sự tò mò và cảm giác đang dâng trào, Nhược Lam chống tay hai bên đầu Vân Thần, cúi xuống, đưa khuôn mặt mình lại gần khuôn mặt cậu.
Đôi môi của Vân Thần, hồng hào và có sức sống hơn sau bữa ăn, chính là thứ thu hút cô lúc này. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô vội rời ra, quan sát kỹ xem Vân Thần có bị đánh thức không. Khi thấy đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, Nhược Lam mới an tâm.
Lần này, cô không ngần ngại mà đặt một nụ hôn sâu hơn lên môi cậu, chiếc lưỡi mềm mại của cô khẽ len lỏi, tìm kiếm sự tương tác từ lưỡi của Vân Thần.
Một âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ cổ họng Vân Thần khiến Nhược Lam giật mình, mở mắt ra. Nhưng rồi cô nhận ra rằng cậu vẫn đang ngủ say, chỉ là hơi ngọ nguậy trong vô thức.
Nhìn xuống bên dưới, cô bất ngờ phát hiện đũng quần của Vân Thần đã căng phồng từ lúc nào. Nhược Lam khẽ bật cười, một chút ác ý hiện lên trong ánh mắt.
Cô cúi người xuống, chậm rãi mở dây rút trên chiếc quần của cậu, thao tác trong sự hồi hộp.
Trước đây mỗi khi cùng đàn ông ân ái. Cô chỉ cần bước vào phòng họ đã đều chuẩn bị sẵn. Không ngờ được có ngày lại phải lén lén lút lút như vậy.
Nhưng khi Nhược Lam đang thực hiện ý đồ của mình, cô vô tình ngước nhìn lên và nhận ra rằng Vân Thần đã mở hé mắt từ lúc nào, khiến cô giật mình hoảng hốt.
Cô vội rụt tay lại, miệng lắp bắp phân trần.
“Hiểu lầm… đây là hiểu lầm… tôi bình thường không có làm vậy với người đang say đâu…”
Nhưng sau vài giây, cô nhận ra rằng Vân Thần, tuy đã mở mắt, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ, còn đôi mắt thì lờ đờ như đang trong cơn mê. Giọng nói thều thào phát ra, yếu ớt.
“Khát quá…”
“Khát nước hả? Để tôi lấy cho cậu.”
Nhược Lam liền xuống giường, rót một cốc nước rồi đưa đến trước mặt Vân Thần. Nhưng cậu đã say mèm, hoàn toàn không còn ý thức được.
Vân Thần theo phản xạ, đưa tay lên cổ, cảm nhận sự khô rát từ cổ họng do rượu.