Người hầu nhanh chóng rót đầy ly cho Vân Thần. Nhưng ly rượu vừa đầy, cậu lại uống cạn trong tích tắc, ánh mắt thoáng hiện lên sự hứng thú.
Nhược Lam nhìn cậu, giọng điệu lo lắng.
“Này, ăn đi đã. Uống nhiều khi bụng rỗng không tốt đâu.”
Cậu nhớ ra suốt từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, liền vừa ăn vừa uống rượu, cảm giác như những vất vả bao năm qua giờ mới có được chút đền đáp xứng đáng.
Chai rượu mà trợ lý Giang tặng nhanh chóng bị uống cạn.
Vân Thần lúc này, hai má đã ửng đỏ. Tửu lượng của cậu ngày thường cũng không quá kém, nhưng vì vừa nãy uống rượu khi bụng rỗng, cậu nhanh chóng rơi vào trạng thái say mèm.
Nhược Lam nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối.
Cô đứng dậy, ánh mắt thoáng dừng lại ở hình ảnh Vân Thần nằm gục trên bàn, đôi má ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Cô khẽ đưa ngón tay lên che miệng, cố kiềm nén nụ cười nhẹ, rồi thì thầm vào tai người hầu bên cạnh.
“Hôm nay để cậu ta ngủ ở phòng tôi.”
Sau đó, cô vui vẻ rời khỏi phòng ăn, trở về phòng riêng của mình.
Nhược Lam tranh thủ rửa mặt và thực hiện các bước dưỡng da, thói quen không thể thiếu mỗi đêm của cô, dù có mệt mỏi đến đâu cũng không thể bỏ qua.
Một lúc sau, Vân Thần được người hầu đưa vào phòng cô, đặt nằm ngay ngắn trên chiếc giường êm ái.
Chìm trong lớp chăn bông mềm mại, gương mặt Vân Thần khi ngủ vẫn toát lên vẻ thoải mái vô cùng.
Khi người hầu đã rời khỏi phòng, không gian chỉ còn lại hai người, một nam một nữ. Bầu không khí đột nhiên trở nên mụ mị.
Nhược Lam nhẹ nhàng ngồi lên giường, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn mỹ nam đang chìm trong giấc ngủ.
Đôi mắt Vân Thần nhắm nghiền, nhưng như có linh cảm, đôi mày cậu khẽ nhíu lại, phản ứng nhỏ nhoi trước sự hiện diện của cô.
Ánh mắt Nhược Lam không tự chủ được mà dừng lại ở l*иg ngực Vân Thần, nơi đang phập phồng theo từng nhịp thở.
Cô không khỏi tò mò, tự hỏi liệu bên dưới lớp áo sơ mi kia có gì.
Dù tối qua cô đã nhìn thấy hết, nhưng dáng vẻ sạch sẽ, thơm tho của cậu lúc này lại hoàn toàn khác biệt, khiến cô không thể kiềm lòng.
Nhược Lam khẽ cắn môi, rồi nhẹ nhàng xắn tay áo ngủ lên, bắt đầu cẩn thận gỡ từng chiếc nút áo của Vân Thần.
Một cúc, rồi hai cúc, cho đến khi tất cả các nút áo đã được mở ra.
Mọi thao tác đều rất chậm rãi, cẩn thận, để tránh làm kinh động đến người đang ngủ. Nếu Vân Thần tỉnh dậy, chắc chắn sẽ làm một tràng ầm ĩ.