Vân Thần bước vào phòng tắm, mở vòi sen cao cấp. Dòng nước ấm áp xối xuống người, những vết thương trên cơ thể cậu như được xoa dịu, cảm giác dễ chịu lan tỏa khiến cậu tưởng chừng như đang được sống lại lần nữa.
Nhược Lam sau khi tắm xong đã ngồi vào bàn ăn, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.
Trong lúc chờ đợi Vân Thần, cô tranh thủ mở iPad, tiếp tục xử lý một số công việc.
Một lát sau, Vân Thần bước ra. Mùi xà phòng nam tính thoang thoảng lan tỏa trong không khí, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Nhược Lam.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không khỏi bị hút vào hình ảnh trước mắt.
Vân Thần, với mái tóc còn ẩm ướt, vuốt ngược ra sau để lộ gương mặt điển trai như phát sáng.
Trên người cậu là chiếc quần short thun đơn giản và áo sơ mi trắng mỏng, chất liệu vải lưới mềm mại, tất cả đều là hàng cao cấp đắt đỏ.
Nếu không phải vì vài vết trầy xước trên mặt, Vân Thần lúc này không khác gì một công tử con nhà danh giá.
Nhược Lam bị hớp hồn, ánh mắt cô dán chặt vào cậu, miệng khẽ hé mở, không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú.
“Tiểu thư muốn uống gì ạ?”
Giọng nói của người hầu bên cạnh vang lên, kéo Nhược Lam ra khỏi dòng suy nghĩ.
“À, ừm... đúng rồi, sáng nay trợ lý Giang có tặng tôi một chai rượu Pháp. Mang nó ra đây đi.”
Nhược Lam bình tĩnh đáp, cố gắng giữ sự điềm tĩnh vốn có.
Vân Thần kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt cậu lướt qua bàn ăn đầy ắp những món xa xỉ, những món mà trước đây cậu chỉ dám mơ đến chứ không bao giờ có cơ hội thưởng thức.
Bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu lén lút liếc nhìn Nhược Lam, rồi chầm chậm sao chép từng động tác ăn uống của cô.
Khi thấy Nhược Lam nâng ly rượu lên, Vân Thần cũng bắt chước, cầm ly lên và uống một ngụm.
Ngay lập tức, cậu ho sặc sụa.
Nhược Lam ngạc nhiên, nhướng mày nhìn cậu:
“Không biết uống rượu sao?”
Vân Thần không phải là không biết uống rượu, chỉ là cậu đã quen với những loại rượu bình dân.
Còn thứ rượu cao cấp mà cậu vừa nếm thử lại hoàn toàn khác biệt. Hương vị của nó khiến cậu bất ngờ đến mức không kịp phản ứng.
Đầu tiên là vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi, sau đó chuyển thành vị ngọt ngào nơi cổ họng, một hương vị tinh tế và lưu luyến.
Cậu ngắm nghía ly rượu sóng sánh trên tay, không khỏi cảm thán trong lòng. Rồi chẳng chần chừ, cậu nốc cạn ly rượu một hơi.
“Có thể cho tôi một ly nữa không?”