“Đơn giản như vậy... rõ ràng là lừa người.”
Vân Thần nghi ngờ, ánh mắt không giấu được sự cảnh giác.
Nhược Lam bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ha, đơn giản? Cậu nghĩ vậy sao? Để làm tôi hài lòng, không hề dễ dàng đâu. Thậm chí, cậu còn phải chịu đựng không ít đau đớn.”
Vân Thần thầm nghĩ, người phụ nữ này ngày thường đã luôn tỏ ra hung hăng, chắc hẳn có sở thích hành hạ người khác.
Nhưng cậu vốn đã quen với đòn roi, chỉ cần còn sống, chịu đựng 100 ngày để đổi lấy một số tiền lớn cũng không phải là việc quá khó khăn.
Nghĩ đến em gái đang cần tiền chữa trị, ý chí kiếm tiền bằng mọi giá của cậu lại càng mạnh mẽ hơn.
“Được, tôi đồng ý thỏa thuận với cô.”
Vân Thần gật đầu, ánh mắt kiên quyết.
Nhược Lam hài lòng, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái. Người hầu lập tức mang đến một bản hợp đồng, cung kính đặt trước mặt cô.
Sau khi Nhược Lam nhanh chóng ký xong, cô đẩy bản hợp đồng về phía Vân Thần.
Mặc dù Vân Thần không được học hành nhiều, nhưng vẫn đọc được chữ. Cậu cẩn thận xem qua nội dung hợp đồng:
Hợp đồng thỏa thuận
Điều 1: Bên B có nghĩa vụ thực hiện mọi yêu cầu của bên A, không được phép có ý kiến hay phản kháng khi bên A không cho phép.
Điều 2: Bên B không được tự ý bỏ trốn khi chưa hết thời hạn hợp đồng.
Hợp đồng có thời hạn 100 ngày kể từ lúc ký kết.
Sau khi hết thời hạn, bên A sẽ thanh toán cho bên B số tiền 900 nghìn tệ và thả tự do cho bên B.
Nếu vi phạm hợp đồng, bên vi phạm sẽ phải bồi thường gấp đôi giá trị hợp đồng.
Ký tên:
Bên A: Tần Nhược Lam
Bên B: Lăng Vân Thần
Vân Thần sau khi đọc kỹ từng điều khoản, không chút do dự, quyết định ký tên mình vào bản hợp đồng.
Nhược Lam hài lòng gật gù, ánh mắt chứa đựng vẻ thỏa mãn.
Cô ra lệnh cho người hầu cởi trói cho Vân Thần.
Cậu đã bị trói cứng đờ cả đêm, giờ mới cảm nhận được sự thoải mái khi được giải thoát. Cậu xoa xoa khớp tay, cố gắng làm dịu cơn đau nhức âm ỉ.
“Tắm rửa cho cậu ta.”
Nhược Lam thản nhiên ra lệnh.
Cô gái trẻ đứng cạnh Nhược Lam tiến về phía cậu.
Thấy vậy, Vân Thần bối rối đến đỏ mặt, vội vàng lùi lại xua tay từ chối.
“Không cần, tôi tự làm được.”
Nhược Lam thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không ép buộc thêm, miễn cậu chịu tắm là được.
“Chuẩn bị một bộ quần áo trong số tôi vừa mua, mang vào phòng tắm cho cậu ta.”