Bị Nữ Tỷ Phú Mua Đứt

Chương 17: Ngoan ngoãn để tôi giải toả chút

[Chương trước mình có thay đổi một chút ở đoạn cuối. Bạn nào đã đọc rồi thì hãy đọc lại đoạn cuối chương trước lần nữa để nó liên kết với chương này hơn nha].

“A… người vừa nãy bảo… tôi vào đây là để giúp cô giải toả chuyện chăn gối… nhưng mà… hình như có gì đó không đúng…”

Cậu ngập ngừng, giọng nói đầy bất an.

“Đúng là chuyện chăn gối,” Nhược Lam nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt cô lóe lên một tia giễu cợt, “Chỉ là... sở thích chăn gối của tôi có hơi đặc biệt một chút.”

Nhược Lam sau khi cẩn thận trói chặt Vân Thần, đứng lặng một lúc, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại, chiêm ngưỡng tác phẩm mà mình vừa hoàn thành.

Cô từ lâu đã quen thuộc với việc này, động tác điêu luyện, không chút lúng túng.

Cảnh tượng trước mắt quả là hiếm thấy, một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ lại vừa đầy quyến rũ.

Vân Thần cúi đầu, cảm giác ngượng ngùng khiến cậu không dám đối diện với ánh nhìn của Nhược Lam.

Cô nhẹ nhàng bước đến đầu giường, tay cầm theo một chiếc hộp giấy màu đỏ thẫm.

Từ trong hộp, cô lấy ra một chiếc vòng cổ bằng da mềm mại, rồi không chút do dự, thắt chặt nó quanh cổ Vân Thần.

Sự chặt chẽ vừa đủ để khẳng định quyền uy, nhưng lại không quá mức khiến cậu bị tổn thương.

Nhược Lam lại lấy ra từ hộp một chiếc thắt lưng bằng da được chế tác tinh xảo.

Cô gấp đôi nó lại, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, kiểm tra trọng lượng.

Sau đó cô di chuyển ra phía sau Vân Thần.

“Ngoan ngoãn để tôi giải tỏa chút đi, tôi sẽ không để cậu thiệt thòi đâu.”

Dứt lời, chiếc thắt lưng liền vung xuống, để lại trên lưng cậu một vết chích đỏ.

Âm thanh thắt lưng chạm vào da thịt vang lên khắp căn phòng.

Cơn đau lan tỏa, mạnh mẽ hơn theo từng cú quất.

Vân Thần nghiến chặt răng chịu đựng, mạch máu trên cổ hiện rõ, nước mắt lặng lẽ ngưng đọng nơi khóe mắt.

“Đừng im lặng như thế, đếm giúp tôi nào.”

“…Ba… “

“Đếm to lên, người nhà tôi cho cậu ăn không đủ no sao?”

“...Bốn… năm…”

Vân Thần khó nhọc đếm từng đợt đau đớn giáng xuống lưng mình, cho đến khi đếm đến con số mười.

Nhược Lam dừng lại, hơi thở có chút nặng nề. Cô đưa tay, chạm nhẹ lên vết đỏ rực trên lưng cậu, cảm nhận sức nóng tỏa ra từ làn da bị đánh đến phát sốt.

Vân Thần cố gắng chiều theo Nhược Lam. Dù gì trước đây cậu đã chịu đựng nhiều đòn roi hơn thế, đằng nào cô ta chỉ là một phụ nữ sức lực đương nhiên không thể so với với bọn buôn người.