Xuyên Nhanh: Bị Bắt Trở Thành Vạn Nhân Mê Lúc Sau

Chương 3-2

Norman không có ý định cởi dây thắt lưng đang trói chặt tay hắn, anh ngồi lại trên giường, dang chân ra một cách ngạo mạn và nhìn hắn, “Trong năm ngày, tôi muốn ra khỏi chỗ này.”

Ôn Nhiêu dùng miệng cắn mở dây thắt lưng, chưa kịp thoát khỏi phạm vi của Norman, hắn đã lập tức đáp lời mà không dám từ chối nửa câu: “Không thành vấn đề!”

Vì hắn đồng ý quá dễ dàng, Norman cảm thấy không thể yên tâm, “Nếu cậu không làm được, cậu biết tôi sẽ làm gì với cậu không?”

Ôn Nhiêu đang dùng răng để tháo dây thắt lưng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Norman đang ngồi trên giường, nở một nụ cười âm u. Không hiểu sao, Ôn Nhiêu rùng mình một cái.

“Tôi sẽ treo cậu lên cái hàng rào sắt ngoài sân tập.”

Bất giác, Ôn Nhiêu cảm thấy cổ họng mình đau nhói. Không—cả người hắn bắt đầu đau đớn. Kẻ này đúng là không nên bị nhốt ở đây, mà đáng ra phải được đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần.

...

Thoát khỏi Norman, Ôn Nhiêu chưa kịp thở phào thì lời cảnh cáo cuối cùng của anh vẫn cứ vang vọng trong đầu hắn. Nhưng hắn chỉ là một quản lý bình thường, làm sao có đủ khả năng giúp một tên tâm thần đầy tính bạo lực như Norman thoát khỏi nơi nghiêm ngặt này?

Nếu bây giờ bỏ trốn...

Ôn Nhiêu cũng đã nghe qua về thế lực của Norman. Nếu không muốn sống cả đời trong bóng tối của sự truy sát, tốt nhất đừng nghĩ đến việc chạy trốn.

Khi Ôn Nhiêu ngồi trong nhà ăn, tâm trí đầy lo lắng, hai người đàn ông bê khay thức ăn bước tới và chào hỏi, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Đó là Giessen, quản lý khu A, và Nick, người phụ trách khu vực hoạt động.

“Hi, Ôn.” Nick niềm nở chào hỏi hắn.

Ôn Nhiêu lẩm bẩm chào lại rồi tiếp tục dùng nĩa đẩy qua đẩy lại mấy lát bánh mì khô khốc và thịt bò khô trên khay thức ăn.

Thấy Ôn Nhiêu có vẻ không hào hứng, Nick hỏi, “Không có khẩu vị à?”

Ôn Nhiêu còn chưa kịp trả lời thì Giessen đã cười đầy ẩn ý, “Chắc là vừa ăn no rồi chứ gì.”

“Ê?” Nick quay sang hỏi, “Ôn ăn gì rồi sao?”

Nick định nói thêm gì đó, nhưng Ôn Nhiêu đã bê khay đứng dậy, “Tôi no rồi, tôi đi trước đây.”

Vì bỏ bữa tối, nên khi quay về phòng, Ôn Nhiêu nhanh chóng cảm thấy đói. Hắn lục lọi tìm thanh sô-cô-la giấu kín, mở hộp sắt ra, và bỏ nốt miếng sô-cô-la rượu dở dang từ trưa vào miệng. Hương vị rất tuyệt, nhưng chẳng thể nào cải thiện nổi tâm trạng tồi tệ của hắn lúc này.

Để không phải đối mặt với cảnh bị truy sát thảm thương, có lẽ hắn đành phải giúp tên Norman chết tiệt đó trốn thoát khỏi đây.

Nhưng, làm cách nào để trốn thoát đây...

Ôn Nhiêu cứ thế nhét từng viên sô-cô-la vào miệng. Đến khi mò lại trong hộp mà không còn viên nào, hắn mới nhận ra mình đã ăn sạch cả hộp. Chết tiệt—rượu trong sô-cô-la có vẻ giống như vodka, hắn ăn quá nhiều rồi, giờ đã bắt đầu thấy hơi choáng váng.

...

Cảm giác say vì ăn sô-cô-la rượu thật không dễ chịu chút nào. Sáng hôm sau, khi đi tuần, Ôn Nhiêu chẳng có chút tinh thần nào. Trong lúc kiểm tra danh sách, người đàn ông châu Á từng cho hắn hộp sô-cô-la gọi hắn lại, rồi đưa cho hắn một mẩu giấy gấp hình bông hoa hồng, nhướng mày nói, “Đây là của Norman gửi cho cậu.”

“Cái gì, sao anh gặp...” Ôn Nhiêu suýt chút nữa lỡ miệng hỏi một câu ngốc nghếch. Những tên này đã mua chuộc gần hết đám quản lý ở đây, việc truyền tin nhắn chẳng phải quá dễ dàng.

Hắn nhét mẩu giấy vào tay áo, tiếp tục đi tuần như bình thường. Sau khi nộp danh sách và quay về phòng nghỉ, hắn mới lấy mẩu giấy ra và mở nó ra xem.

——Ba giờ chiều, gặp ở sân tập.

Đọc xong, Ôn Nhiêu lập tức xé tờ giấy thành từng mảnh, trộn lẫn với mấy mẩu thức ăn thừa của đám quản lý khác rồi ném vào thùng rác. Hắn làm như chưa từng nhìn thấy tờ giấy, tìm một chỗ rộng trong phòng nghỉ để nhắm mắt nghỉ ngơi. Rất nhanh sau đó, các quản lý khác cũng bắt đầu tới. Ôn Nhiêu nghe thấy giọng nói của Nick, người phụ trách khu hoạt động. Hắn ngồi dậy, gọi Nick, “Nick——”

Nick đang nói chuyện với một quản lý khác, nghe tiếng gọi của hắn thì ngạc nhiên quay đầu lại.

“Qua đây một chút.”

Nick bước tới, “Ôn, có chuyện gì sao?”

“Chiều nay, chúng ta có thể đổi địa điểm được không?”

“Gì cơ, đổi địa điểm?”

Ôn Nhiêu hạ giọng, giống như cách Nick đã ghé tai hắn lần trước, rồi ghé sát tai Nick, dùng giọng điệu đầy mờ ám của nguyên chủ, “Tôi để mắt tới một người rồi.”

Danh tiếng của Ôn Nhiêu không chỉ nổi tiếng trong đám tù nhân, mà cả đám quản lý cũng hiểu rõ hắn đã làm gì. Nghe hắn nói thẳng như vậy, Nick chẳng hề tỏ ra ghê tởm, “À, được thôi, nhưng đừng quá lâu, nếu để cấp trên phát hiện thì phiền to đấy.”

“Nửa tiếng là đủ rồi.”

Nick nháy mắt với hắn, ra hiệu đồng ý.

---

Tiểu kịch trường:

Thiên thần nhỏ: Trời đất, có phải tui hoa mắt không, mới chương thứ ba mà đã thấy toàn bộ dàn nhân vật phụ xuất hiện rồi!

Tra tác giả: [Mỉm cười] Những cái tên chưa xuất hiện là vì tui còn chưa nghĩ ra thôi.

Thiên thần nhỏ: …

Tra tác giả: Nào, con trai yêu quý, chương trước cậu không có lời thoại, chương này nhất định phải nói vài câu.

Ôn Nhiêu: … Cút! Đồ tác giả tồi, hại cả đời tui, còn làm loạn luôn cả giới tính của tui nữa!