Khu vực hoạt động được bao quanh bởi hàng rào thép gai có điện, hàng rào cao tới hai mét, và khi cần thiết sẽ được kích hoạt dòng điện. Nhưng may mắn thay là, rất nhiều cơ sở vật chất ở đây chưa được hoàn thiện, vì lượng người ở đây thường xuyên thay đổi.
Ôn Nhiêu trước đây chưa bao giờ chú ý đến những điều này, nhưng bây giờ hắn phải giúp "bệnh nhân tâm thần" bên trong trốn thoát, nên những cơ sở vật chất ở đây đã trở thành thứ hắn bắt buộc phải tìm hiểu.
Trong khu vực hoạt động, mọi người tụ tập thành từng nhóm lẻ tẻ, tất cả đều mặc quần áo sọc sờn rách, hoặc lười biếng dựa vào tường, hoặc thì thầm to nhỏ với nhau. Trong số những người đó, đặc biệt nổi bật là một người đàn ông tóc vàng đang dựa vào lan can ở góc dưới bên phải của hàng rào điện. Đây là điểm mù duy nhất của camera trong toàn bộ khu vực hoạt động, việc có thể chiếm giữ vị trí này đã đủ nói lên địa vị và thế lực của anh ta ở đây.
Người đàn ông tóc vàng nhìn thấy Ôn Nhiêu ở phía đối diện, đưa tay vẫy gọi hắn.
Ôn Nhiêu ngoan ngoãn đi tới. Vì đây là điểm mù của camera, hắn thoải mái chào hỏi: "Norman."
Norman, người đang khoanh tay dựa vào lan can, đứng thẳng dậy. Bên cạnh anh, một thanh niên gầy gò, vai rũ xuống, liếc nhìn Ôn Nhiêu với ánh mắt e dè.
"Anh gọi tôi ra sân có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Ôn Nhiêu không tin rằng Norman chỉ đơn giản có tâm trạng tốt mà gọi hắn ra để tắm nắng.
"Không có gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng quên những gì đã hứa với tôi." Dù bị nhốt ở đây như một kẻ tâm thần, Norman vẫn không có vẻ gì là chán nản như những người khác. Dĩ nhiên, cũng có thể vì anh chưa bị giam cầm quá lâu.
"Tôi tất nhiên không quên."
Norman bước tới gần hàng rào thép gai, vì anh cao quá nên phải cúi đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiêu. "Thế cậu có kế hoạch gì chưa? Thời gian từ khi cậu hứa với tôi cũng không còn nhiều nữa đâu."
Ôn Nhiêu biết rõ Norman chỉ đến để thúc giục chuyện này. Nhưng bản thân hắn vốn là người tham lười hưởng thụ, khi mới xuyên qua đây, hắn còn rất hài lòng với công việc này, định bụng sống yên ổn ở đây mãi mãi. Bây giờ lại phải giúp người khác trốn thoát, đừng nói đến việc có kế hoạch chu toàn, hắn thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng dù vậy, hắn cũng không dám tỏ ra lúng túng trước mặt Norman. "Tôi tất nhiên có kế hoạch rồi, chẳng qua chi tiết thì tôi còn phải suy nghĩ thêm."
Norman giờ đây đã đặt hết hy vọng lên Ôn Nhiêu, thái độ đối với hắn cũng trở nên hòa nhã hơn hẳn. "Nếu cậu cần gì giúp đỡ, có thể đến tìm tôi, hoặc Sean." Sean chính là người đàn ông châu Á ở khu B với vết sẹo dài trên mặt, trông như thủ hạ của Norman.
"Không vấn đề gì."
Norman gật đầu, rồi quay sang nhìn người đàn ông gần như không có chút hiện diện nào bên cạnh, "Hillo."
"Dạ..." Người đàn ông hoàn toàn không có vẻ đe dọa hay hung hãn, rụt rè bước tới.
Thực ra, Hillo và người em trai của cậu có vẻ ngoài giống hệt nhau, nhưng vì dáng vẻ nhút nhát này mà ngoại hình nổi bật của cậu bị giảm đi rất nhiều. Hillo cũng là người của Norman, và trước khi đến khu vực hoạt động, có vẻ đã được Norman dặn dò điều gì đó. Khi cậu bước tới gần, liền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Ôn Nhiêu, "Cái đó... anh có thể đưa tay cho tôi được không?"
"Ờ—" Ôn Nhiêu liếc mắt nhìn Norman bên cạnh, thấy anh không có phản ứng gì, đành đưa tay ra.
Hillo cũng đưa tay ra. Đôi tay của cậu rất đẹp, các khớp ngón tay mảnh mai, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không có chút bụi bẩn nào. Đôi tay này trông giống như tay của một tiểu thư quý tộc nào đó.
Hillo nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Ôn Nhiêu, rồi qua hàng rào thép, cậu cúi xuống hôn lên móng tay của hắn.
Ôn Nhiêu giật mình, suýt nữa rụt tay lại, nhưng nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, hắn chỉ đành cố nhịn.
Đôi môi của Hillo có màu hồng nhạt, cằm cậu rất sạch sẽ, không có chút râu cứng nào của đàn ông. Cậu cẩn thận hôn từ móng tay của Ôn Nhiêu, rồi dần lên mu bàn tay. Đến khi Hillo hôn tới mu bàn tay, Norman bên cạnh cuối cùng mới lên tiếng, "Sau khi thoát khỏi đây, Hillo sẽ cho cậu nhiều hơn thế."
Vậy, cái này coi như là... mồi nhử?
Hillo buông tay Ôn Nhiêu ra, rụt về đứng sau lưng Norman.
Ôn Nhiêu cố nhịn cảm giác nổi da gà khắp người, dùng giọng điệu cố ý tỏ ra hào hứng mà nói, "Vậy thì tôi thực sự phải hết sức mong đợi rồi."
Dù đây là điểm mù của camera, nhưng cũng không nên đứng đây nói chuyện với Norman quá lâu. Sau vài câu nói ngắn gọn để kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Nhiêu nhanh chóng bước vào phòng nghỉ, dùng nước lạnh chà xát sạch sẽ chỗ bị Hillo hôn, rồi trở lại khu B, đổi ca với Nick.
...
Ôn Nhiêu luôn nghĩ Ôn chỉ là một quản lý bình thường, vì sở thích khó nói nào đó mà đến làm việc ở nơi toàn đàn ông này. Nhưng sau một thời gian tìm hiểu, Ôn Nhiêu phát hiện ra thân phận của Ôn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hắn đã tìm thấy một bức ảnh giấu trong gối của Ôn. Trong tấm ảnh, Ôn mặc áo dài Trung Quốc, được một người phụ nữ tóc vàng ôm vào lòng. Người phụ nữ mỉm cười, bên cạnh cô ta là một người đàn ông châu Á mặc âu phục đen. Gương mặt người đàn ông đã bị dao rạch nát hoàn toàn, chỉ còn lại đôi mắt đen nhánh. Phông nền của tấm ảnh là một nhà thờ, nơi mọi người đang cầu nguyện.
Từ một tấm ảnh, Ôn Nhiêu không thể tìm ra bất cứ manh mối nào về thân thế của Ôn, nên quyết định từ bỏ việc khám phá quá khứ, thay vào đó tập trung vào việc thực tế hơn: Làm thế nào để giúp Norman trốn thoát khỏi đây.