So với Norman cao lớn, Ôn Nhiêu trông thực sự quá "nhỏ bé". Cả người hắn bị ép chặt vào tường, không thể động đậy.
“Nor... Norman.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã từng thấy người đàn ông này dùng một cú đấm đánh gãy xương sườn của kẻ khác, Ôn Nhiêu, đang dựa sát vào tường, cảm thấy chân mình như đứng không vững.
Đôi mắt xanh thẳm của Norman nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt có phần u ám. Một lúc sau, sắc mặt anh dịu lại một chút, nhưng sự chán ghét trong mắt anh thì không hề giảm đi. “Ôn—cậu tên là Ôn phải không?” Ánh mắt anh dường như đang truyền tải một thông điệp: chỉ cần mày giãy giụa, chắc chắn sẽ bị đánh chết. “Thật ra, tôi rất thích khuôn mặt của cậu, đẹp như đàn bà vậy.”
Nếu là Ôn Nhiêu trước đây, nghe câu này chắc hẳn sẽ coi đó là lời khen ngợi cao nhất, nhưng giờ đây hắn chỉ cảm nhận được sự ác ý và sỉ nhục.
Bàn tay của Norman lướt qua trán hắn, kéo phần tóc mái quá dài ra sau, rồi trượt xuống từ trán, chạm đến cổ hắn — động tác này chẳng khác gì bị một con mãnh thú như sư tử vờn, khiến Ôn Nhiêu toát mồ hôi lạnh.
“Cậu rất thích bị sỉ nhục, đúng không?” Norman đã nghe từ Sean tất cả tin đồn về tên quản lý lẳиɠ ɭơ này, nếu không anh đã chẳng chọn hắn làm mục tiêu.
“... Không.”
“Thật không? Rõ ràng lần trước cậu còn cầu xin tôi, nhất định phải cùng cậu diễn vở kịch bị ép buộc này mà.”
Bàn tay thô ráp của Norman nắm lấy cổ Ôn Nhiêu. Đốt ngón tay của anh có những vết chai, khiến cảm giác chạm vào càng thêm khó chịu.
Ôn Nhiêu dựa vào tường, thân thể bắt đầu trượt dần xuống. Đôi mắt hắn ánh lên một lớp nước long lanh, khiến gương mặt vốn ngây thơ và trong sáng của hắn trông càng đáng thương. Nếu Norman chưa từng tận mắt chứng kiến cái sự phóng túng vô liêm sỉ của kẻ trước mặt, có lẽ anh đã bị vẻ ngoài này mê hoặc, nghĩ rằng hắn thực sự đang sợ hãi.
“Cậu đã tắm sạch sẽ trước khi đến đây chưa?” Norman buông cổ hắn ra, nhưng tay anh vẫn trượt dọc theo cổ áo kín mít của hắn, hướng đến chiếc cúc áo đầu tiên.
Nếu cứ tiếp tục như thế, những gì sẽ xảy ra đã quá rõ ràng. Ôn Nhiêu hoảng loạn nắm chặt cổ áo mình, “Tôi chưa kịp tắm!”
Quả nhiên, Norman nhăn mày đầy chán ghét, “Vậy mà còn gấp gáp chạy đến đây sao?”
“Tôi sẽ về tắm ngay!” Lúc này Ôn Nhiêu chỉ muốn thoát khỏi tay Norman càng nhanh càng tốt.
“Giờ thì đã muộn rồi.” Norman là một người đàn ông rất bình thường, anh đồng ý với yêu cầu của tên quản lý này cũng chỉ vì có việc cần xử lý gấp bên ngoài. “Cứ thế này mà làm thôi.”
Nhìn thấy sự ghê tởm hiện rõ trên mặt Norman, Ôn Nhiêu biết rằng anh chỉ muốn làm qua loa cho xong chuyện. Nhưng hắn thì chẳng có cái sở thích kỳ lạ của nguyên chủ, không thể gánh nổi cái thân hình cao lớn, cường tráng của Norman. Khi Norman nghe hắn nói chưa tắm nên từ bỏ việc cởϊ áσ, định chuyển sang kéo quần thì Ôn Nhiêu vội vàng nắm chặt tay anh.
Tất nhiên, hành động này lại bị Norman hiểu lầm thành dấu hiệu thúc giục cho thỏa thuận ban đầu giữa hai bên.
“Biết rồi, tôi sẽ trói cậu lại.”
Không, không phải vậy mà!
Nghe thấy câu nói đó của Norman, Ôn Nhiêu gần như muốn sụp đổ.
Norman vừa trói Ôn Nhiêu đang giãy giụa không ngừng, vừa cố gắng nhớ lại những yêu cầu mà tên quản lý này đã đề xuất. Trong đó có một điều hình như là: “Muốn bị anh dùng lời lẽ mà sỉ nhục.” Vì vậy, sau khi trói chặt tay Ôn Nhiêu lại, anh bắt đầu tìm vài câu để sỉ nhục người trước mặt.
Thứ trói tay Ôn Nhiêu chính là thắt lưng của chính hắn. Hắn quay lưng về phía Norman, cả khuôn mặt bị ép vào tường. Lúc này, Ôn Nhiêu biết mình nhất định phải nói gì đó, phải nói theo kiểu của nguyên chủ, để Norman tin và dừng lại những gì anh sắp làm.
“Khoan đã, Norman—”
Nhưng Norman vẫn không dừng lại.
“Tôi muốn thương lượng lại về điều kiện giúp anh thoát khỏi đây!”
Norman dí sát vào từ phía sau, mái tóc vàng cứng của anh cọ vào mặt Ôn Nhiêu, “Chẳng phải điều kiện của chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao?”
“Tôi đổi ý rồi!”
Ngay sau đó, Ôn Nhiêu cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt từ phía sau. Cùng với cảm giác chết chóc đó là tiếng cười lạnh lùng của Norman, “Cậu đổi ý?”
Nếu bây giờ nói không giúp anh trốn thoát nữa, chắc chắn anh sẽ gϊếŧ hắn! Khi tóc sau gáy hắn bị Norman nắm chặt, chuẩn bị đập đầu hắn vào tường, Ôn Nhiêu vội vàng dùng hai tay đè lên tường, cuống quýt phân bua, “Không, tôi vẫn sẽ giúp anh ra ngoài, nhưng điều kiện đã thay đổi!” Hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây, sợ rằng Norman sẽ đập đầu hắn vào tường, “Tôi... tôi đột nhiên không còn hứng thú với anh nữa, tôi thích Hillo rồi!” Hành động của Hillo khi nãy, rõ ràng cho thấy cậu là người của Norman. “Tôi giúp anh trốn thoát! Sau khi anh ra ngoài thành công, để Hillo ngủ với tôi một đêm, chúng ta coi như xong, thế nào?”
Ôn Nhiêu cố gắng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, để Norman hiểu nhầm rằng đây lại là một màn diễn trò ép buộc khác.
Vài giây sau, bàn tay đang nắm chặt tóc hắn, bàn tay khiến hắn cảm nhận được sự đe dọa mạnh mẽ, dần dần thả lỏng rồi buông ra.
“Hillo?”
“Đúng vậy!”
Không phải tiếp xúc cơ thể với người đàn ông này, dù có chút xấu hổ khi phải nói ra điều đó, nhưng Ôn Nhiêu thực sự thở phào nhẹ nhõm khi thấy Norman lùi bước. “Nhưng nhớ đây là lần cuối cùng cậu đổi ý.”
“Tôi thề!” Ôn Nhiêu xoay người lại, gương mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ vừa rồi.