Ôn Nhiêu bước vào phòng, định đi tắm nước nóng trước. Nhưng khi hắn vừa vào phòng tắm thì Hillo cũng bước vào theo. Ôn Nhiêu nghĩ rằng Hillo muốn tắm trước, nên hắn liền mặc lại nửa bộ đồ vừa cởi ra, "Cậu muốn tắm trước à?"
"Không, không phải..." Rõ ràng Hillo cao hơn Ôn Nhiêu, nhưng Ôn Nhiêu luôn có cảm giác như Hillo sợ mình vậy.
"..." Đứng đối diện với Hillo trong phòng tắm, Ôn Nhiêu bỗng cảm thấy không gian trở nên chật chội. Hắn xoay người bước ra khỏi phòng tắm, Hillo lặng lẽ đi theo sau. Ôn Nhiêu có chút không chịu được nữa, quay lại hỏi, "Cậu không phải muốn tắm sao?"
Hillo lắc đầu.
"Vậy để tôi tắm trước nhé?"
Hillo cụp mắt xuống, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ấy toát ra vẻ mềm mỏng vô cùng, "Được, được thôi, tôi sẽ... sẽ đợi ở ngoài."
"Không, không cần đâu!" Ôn Nhiêu hơi hoảng hốt, "Nếu cậu mệt thì cứ đi nghỉ trước đi."
"Không... không mệt."
Ôn Nhiêu cảm thấy Hillo như sắp tắt thở đến nơi khi nói câu tiếp theo. Rõ ràng người đàn ông này, lúc bắt lấy hắn thì sức mạnh đáng sợ, nhưng giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương như thể bị người khác ức hϊếp.
"Vậy... vậy được rồi." Ôn Nhiêu đi ngang qua Hillo, tiến vào phòng tắm. Hắn vẫn thấy Hillo đứng bất động trước cửa, trong lòng có chút rờn rợn. Sau khi vào phòng tắm, Ôn Nhiêu không quên đóng cửa và còn cẩn thận khóa trái lại.
Tắm nước nóng xong, Ôn Nhiêu quấn khăn tắm rồi bước ra. Ngay khoảnh khắc mở cửa, hắn bắt gặp bóng người đứng ngay ngoài cửa, suýt nữa lại bị dọa mà lùi lại vào trong.
"Hi... Hillo?" Sao cậu ta vẫn đứng ở cửa vậy?!
“Ôn, anh tắm xong chưa?”
Ôn Nhiêu liền kéo chặt khăn tắm hơn, “Tôi... tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.”
“Tôi sao?” Hillo như suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, “Được thôi.”
Nhìn Hillo như hồn ma lướt vào phòng tắm, Ôn Nhiêu bỗng rùng mình một cái. Thật lòng mà nói, ban đầu hắn nghĩ Hillo là một người đàn ông yếu đuối, nhưng sau những gì đã xảy ra trên hành trình này, giờ hắn hoàn toàn thay đổi suy nghĩ đó.
Tiện nghi trên du thuyền vô cùng sang trọng, Ôn Nhiêu còn tìm thấy cả xì gà trong ngăn kéo. Thú thật hắn đã từng hút thuốc lá, nhưng xì gà thì chưa bao giờ thử. Khi hắn định thử một điếu, trong đầu bất giác nghĩ đến Hillo đang tắm trong phòng. Người kia trông không giống kiểu người thích mùi khói thuốc. Để tránh phiền phức không cần thiết, Ôn Nhiêu lại đặt xì gà trở lại ngăn kéo.
Dưới ánh đèn bàn, có một cuốn sổ tay giới thiệu về du thuyền. Ôn Nhiêu lật xem một lúc thì cảm thấy hơi buồn ngủ. Mấy ngày nay hắn thật sự quá mệt mỏi.
Sau khi chỉnh đèn tối đi một chút, Ôn Nhiêu ôm chăn định nằm xuống ngủ. Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Hillo với thân trên để trần bước ra — trên người Hillo, những vết bầm tím đã biến mất. Cơ thể của cậu ấy mảnh khảnh, hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt đẹp đẽ kia. Nếu khoác lên người một bộ vest cắt may chỉnh tề, cậu ấy hẳn sẽ trông như một quý tộc trẻ tuổi đầy thanh lịch.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, Ôn Nhiêu ngoan ngoãn cuộn mình vào chăn, nhích ra sát mép giường để chừa lại khoảng hai phần ba giường cho Hillo.
Hillo không ngồi xuống ngay, cậu đứng trước mặt Ôn Nhiêu, chăm chú nhìn hắn.
Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ. Ôn Nhiêu vốn đã nằm xuống, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, đành phải ngồi dậy. Nhưng trước khi hắn kịp nghĩ ra câu gì để mở lời, Hillo đã lên tiếng trước, “Bây giờ, bắt đầu... được không?”
“Hả?” Bắt đầu? Bắt đầu ngủ sao?
Hillo vừa mới tắm xong, trên khuôn mặt vốn tái nhợt không chút huyết sắc giờ xuất hiện một chút ửng đỏ, khiến gương mặt cậu ấy trông có sức sống hơn.
Ôn Nhiêu nhìn thấy Hillo bắt đầu cởi khăn tắm buộc ngang hông, lập tức hoảng hốt bò dậy khỏi giường, “Khoan đã!” Không phải là cậu ta đang nghĩ đến chuyện đó chứ?
Hillo nghe lời dừng tay lại, “Bây giờ, không được sao?”
“Không, không phải…” Ôn Nhiêu quỳ trên giường, vẻ mặt phải nói là có chút hoảng loạn, “Tôi rất mệt, cậu cũng mệt mà đúng không? Chúng ta bây giờ nên nằm xuống và nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nghỉ ngơi thật tốt...”
Cái dáng vẻ muốn cởϊ qυầи của cậu, hoàn toàn không giống với ý định nghỉ ngơi tốt đẹp chút nào! Vì nguyên chủ vốn là một gay, nên từ khi đến đây, Ôn Nhiêu liên tục phải đối mặt với đủ loại ám chỉ từ đàn ông. Nhạy cảm như hắn đã lập tức nhận ra rằng, từ “nghỉ ngơi” mà Hillo nói và “nghỉ ngơi” trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn không phải cùng một ý nghĩa.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Hillo đã chống tay lên đầu giường, cúi người xuống.
Ôn Nhiêu chưa bao giờ lâm vào tình thế thảm hại như vậy. Hắn chui tọt ra khỏi cánh tay của Hillo, rồi lăn một vòng, leo xuống từ phía bên kia giường.
“Ôn...”
Ôn Nhiêu đứng chân trần trên sàn nhà, nở một nụ cười gượng gạo, “Hillo, tối nay tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi, tôi không muốn làm gì cả. Bất kể Norman đã nói gì với cậu, tôi cũng không muốn. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Hillo quỳ một chân trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, sau đó cậu gật đầu, đứng thẳng dậy, “Được, tôi... tôi hiểu rồi.”