Ôn Nhiêu thấy Hillo rời khỏi chiếc giường nguy hiểm, rồi đi về phía ghế sofa. Cậu ấy nằm xuống chiếc sofa trông vô cùng chật chội so với thân hình của một người đàn ông trưởng thành. Ôn Nhiêu nhìn thấy lưng trần và đôi chân dài của Hillo. Sau khi chắc chắn cậu ấy thực sự định ngủ, Ôn Nhiêu mới bình tĩnh lại, thu mình vào trong chăn trên giường.
Hắn thề rằng, nếu phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ tối nay hắn đã thật sự đi theo vết xe đổ của nguyên chủ, trở thành gay rồi.
…
Một giấc ngủ đến sáng. Ôn Nhiêu, người chiếm một mình cả chiếc giường lớn, tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Còn Hillo, người đã phải nằm tạm bợ trên sofa cả đêm, trông vẫn chẳng khác gì bình thường.
“Norman bảo, khi chúng ta thức dậy thì ra ăn sáng,” Hillo nói.
Ôn Nhiêu đang chỉnh lại quần, hỏi, “Bao giờ bảo thế?”
“Một giờ... trước.”
Vì trong phòng không có đồng hồ, cũng chẳng có cửa sổ, Ôn Nhiêu không thể biết chính xác bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc cũng đã ngủ khá lâu. Sau khi rửa mặt xong xuôi, Ôn Nhiêu và Hillo ra khỏi phòng. Hillo khi đóng cửa lại đã dùng một tờ giấy từ cuốn sổ tay giới thiệu du thuyền gấp lại và kẹp vào khe cửa, từ ngoài nhìn vào sẽ tưởng như cửa đã được đóng kín.
Đi dọc theo hành lang đến chỗ mà đêm qua họ đã vào, Ôn Nhiêu nhìn thấy Norman đang ngồi trước bàn ăn, giống như một thương gia giàu có, vừa duyệt qua tờ báo. Sean ngồi bên cạnh anh, đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Ôn Nhiêu không định bước tới, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi để ăn chút gì đó.
Không ngờ Sean, người vừa trò chuyện rất sôi nổi với cô gái kia, đã phát hiện ra hắn, chủ động chào hỏi, “Này, Ôn, lại đây nào.”
Sau khi Ôn Nhiêu ngồi xuống, Sean chỉ nói vài câu đã khéo léo tiễn cô gái tóc vàng đi, rồi đẩy đĩa bánh ngọt chưa động đến trên bàn về phía Ôn Nhiêu, nháy mắt với hắn, “Này, cưng à, tối qua thế nào?”
Norman, đang đọc báo, cũng ngước mắt lên nhìn Ôn Nhiêu một cái.
Ôn Nhiêu đang nhét đồ ăn vào miệng, chưa kịp trả lời, Sean đã chống khuỷu tay lên bàn, ghé đầu lại gần, “Chắc là tuyệt lắm nhỉ? Hillo trông thế thôi chứ chắc dùng ‘được lắm’ nhỉ.”
Ôn Nhiêu dừng nhai, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sean, rồi dùng dĩa xiên một miếng bánh kem nhờn mỡ trên đĩa trước mặt, nhét luôn vào miệng Sean.
Hillo, nhân vật chính của đêm qua, thì không bị ai làm phiền. Cậu ấy chỉ ngồi yên lặng ăn sáng.
Sean ăn một miếng kem to đến mức ngấy không chịu nổi, cả khuôn mặt nhăn lại. Norman bên cạnh gấp tờ báo lại, đặt xuống vị trí của mình rồi đứng dậy đi ra boong tàu. Ôn Nhiêu liếc qua nội dung tờ báo mà Norman vừa đọc, hình như là về tình hình bất ổn ở Florida. Florida? Đó hình như là quê hương của Norman, chắc giờ đây anh rất muốn trở về ngay.
“Tôi... tôi ăn no rồi.” Hillo, chỉ ăn một chút, cũng đứng dậy và đi về phía boong tàu.
Ôn Nhiêu nhìn thấy Hillo đi tới bên cạnh Norman, hai người trông có vẻ đang nói chuyện gì đó. Thật tình mà nói, trước đây cậu luôn nghĩ Norman là cấp trên của Hillo và Sean. Nhưng trên suốt hành trình này, cách mà Sean và Hillo đối xử với anh lại có gì đó không giống như vậy. Mặc dù phần lớn thời gian Sean vẫn nghe theo Norman, nhưng trong một số chuyện, anh ta vẫn giữ lập trường riêng của mình. Tuy nhiên, Ôn Nhiêu không nghĩ Norman là kiểu người dễ dàng chấp nhận việc cấp dưới có ý kiến khác biệt. Trừ khi...
Ôn Nhiêu liếc nhìn Sean, người đang nháy mắt trêu ghẹo các cô gái xinh đẹp xung quanh. Gã này nhìn thì có vẻ lông bông, nhưng lại là người dễ nói chuyện nhất trong cả ba người.
“Sean.”
Sean vừa gửi một nụ hôn gió cho một cô gái tóc vàng khác thì quay sang nhìn Ôn Nhiêu.
Ôn Nhiêu còn đang phân vân không biết có nên hỏi không, thì Sean đã lên tiếng trước, “Cưng à, cậu lại ghen rồi sao?”
Đã quen với kiểu nói chuyện này của Sean, Ôn Nhiêu chỉ nhếch mép, “Không, tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi.”
Sean làm bộ mặt rất nghiêm túc, ra vẻ sẵn sàng lắng nghe.
“Anh là cấp dưới của Norman à?”
Sean nghe câu hỏi này thì ngớ người ra một lúc, rồi sau đó bật cười lớn.
“Cười gì?”
“Ôn, cậu luôn nghĩ như vậy sao?”
Không phải vậy à?
Nhìn vào vẻ mặt của Ôn Nhiêu, Sean hiểu ngay suy nghĩ của hắn, liền giải thích, “Hiện tại thì Norman không phải cấp trên của tôi, nhưng sau khi về, có lẽ sẽ là như vậy.”
“Ý anh là gì?”
“Hiện tại tôi và Norman ngang hàng, Hillo cũng vậy. Nhưng sau khi về, anh ta có thể sẽ kế vị làm thủ lĩnh, lúc đó anh ta sẽ là cấp trên của tôi.” Sean chỉ nói đến đó.
Nếu là ngang hàng, thì tại sao Hillo lại nghe theo lời Norman như vậy? Và... ngang hàng? Hillo với họ ngang hàng sao? Khó mà tin nổi.
Trong lúc Ôn Nhiêu còn đang suy nghĩ, lại có thêm một cô gái tóc vàng quyến rũ bị Sean thu hút tiến lại gần. Với một cử chỉ đầy phong tình, cô vén tóc qua vai, Sean đứng dậy, vòng tay ôm eo cô, rồi quay lại nói với Ôn Nhiêu vẫn đang ngồi trên ghế, “Cưng à, nếu lát nữa Norman có tìm tôi, nhớ nói với anh ta là tôi đi ngắm cảnh rồi nhé.”
Ôn Nhiêu liếc nhìn vòng một đầy đặn của cô gái tóc vàng. Ừm, cảnh đẹp này hắn cũng muốn ngắm.
---
Tiểu kịch trường:
Sean: Cưng à, tui tán gái mà cậu cũng không ghen sao?
Ôn Nhiêu: Không những không ghen, thậm chí tui còn muốn tán gái của anh nữa cơ.
Sean: …