Quả nhiên, vừa ra khỏi quán, Sean đã than thở: “Giá mà có thể ở lại thêm một đêm thì tốt biết mấy.”
“Không cần một đêm đâu, dù sao tàu cũng chưa cập cảng mà.” Ôn Nhiêu buột miệng nói.
Sean, đang cau có, bỗng khựng lại, quay sang nhìn hắn khá lâu rồi hỏi, “Cưng ghen à?”
“Hả?”
Sean cười gian xảo, vòng tay qua vai Ôn Nhiêu, “Cưng à, cưng phải tin tôi chứ. Từ lúc cưng cứu tôi ra khỏi cái nơi quỷ quái đó, trong lòng tôi chỉ có mình cưng thôi.”
Ôn Nhiêu nhỏ bé hơn Sean, bị cánh tay lực lưỡng khoác lên vai, suýt thì ngã dúi dụi.
Đúng lúc này, đèn từ ngọn hải đăng phía cảng bỗng sáng lên. Một chiếc du thuyền từ xa đang tiến dần tới, và khi gần đến cảng, nó thả neo. Một vài người mặc đồng phục thủy thủ vội vã xuống tàu, tất bật chuyển hàng hóa từ bờ lên thuyền.
“Chúng ta phải nhanh chóng lên tàu. Con tàu này chỉ dừng ở cảng trong vòng hai mươi phút thôi.” Norman đã tìm hiểu kỹ trước khi du thuyền đến.
Bốn người họ quá nổi bật, nếu đi cùng nhau sẽ rất khó lẻn lên tàu. Vì vậy, Norman và Hillo lần lượt tiếp cận khu vực gần du thuyền. Khi Ôn Nhiêu còn đang ngơ ngác, Sean túm lấy cổ áo sau của hắn, kéo hắn lại gần, “Cậu đi với tôi.”
Norman và Hillo dễ dàng trà trộn lên tàu, vì hầu hết khách trên du thuyền đều là những thương gia giàu có, nên các thủy thủ bận rộn chuyển hàng không hề để ý tới những gương mặt lạ. Dù có thấy, họ cũng không dám hỏi. Tuy nhiên, Sean và Ôn Nhiêu thì gặp đôi chút khó khăn. Sau khi chờ hai thủy thủ chuyển hàng lên tàu, Sean nắm lấy lan can và nhảy phắt lên. Ôn Nhiêu cố kiễng chân nhưng vẫn không với tới lan can. Sean đứng trên tàu, quay lại nhìn thấy Ôn Nhiêu vẫn đang nhảy nhót dưới đất.
“Leo lên được không?” Sean hỏi, dù biết rõ câu trả lời.
Ôn Nhiêu trừng mắt nhìn anh ta.
Sean bật cười, đưa tay ra. Ôn Nhiêu nắm lấy tay anh ta, nhưng vẫn không thể trèo lên được. May mà Sean có sức mạnh phi thường, một tay kéo hắn lên.
Các thủy thủ vẫn bận chuyển hàng, không ai chú ý đến những người lẻn lên trong bóng tối.
Du thuyền vô cùng sang trọng, có hai tầng. Khi bước vào, nếu không biết trước, người ta sẽ khó mà tin được đây là bên trong một chiếc du thuyền chứ không phải một biệt thự xa hoa. Sean khoác tay Ôn Nhiêu, đi thẳng về phía trước. Một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng đang khoác tay một thương gia giàu có, vừa trò chuyện vừa cười đùa, đi ngược chiều với họ. Khi đi ngang qua, người phụ nữ liếc nhìn Sean, còn nháy mắt với anh ta.
Sean huýt sáo một cái, ngay lập tức nhận lại ánh mắt không mấy thiện cảm từ vị thương gia.
Ôn Nhiêu lo lắng Sean sẽ gây chuyện ở đây và bị phát hiện, liền nhắc nhở: “Chúng ta nên đi tìm Norman trước đã.” Norman lên tàu trước họ khá lâu.
Nhưng câu nói này, qua tai Sean, lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Anh ta thở dài, thu hồi ánh mắt đầy lưu luyến, “Cưng à, cưng thật sự dễ ghen quá đấy.”
Ôn Nhiêu bị câu nói không biết xấu hổ này làm cho nghẹn họng.
Đúng lúc đó, Norman, người đang đi tìm họ, bước tới. Rõ ràng anh đã hòa nhập rất tốt vào khung cảnh xung quanh, tay cầm một ly rượu vang lấy từ buổi tiệc trên du thuyền. Sean khoác vai Ôn Nhiêu, bước tới trước mặt Norman. Người đã lên tàu trước họ giờ đây đã thu thập được không ít thông tin hữu ích. Vừa dẫn họ đi vào sâu hơn bên trong, Norman vừa nói: “Có một tin tốt, trên thuyền này còn hai phòng trống, tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Sean nghe vậy rất hài lòng, anh ta đã lâu rồi không được nằm trên một chiếc giường êm ái.
Nhưng Ôn Nhiêu thì lại chú ý đến một chi tiết khác trong câu nói — hai phòng là sao? Hắn không nghĩ rằng ba người kia sẽ để lại cho hắn một phòng riêng.
Cả ba đang đi thì bỗng nghe thấy tiếng hò reo từ tầng một của du thuyền. Một buổi tiệc đang được tổ chức, nam nữ ăn mặc sang trọng đang vui vẻ tiệc tùng. Một cô gái cầm ly rượu lắc lư bước qua, Norman, người không hề có chút áp lực nào của một kẻ đang chạy trốn, bình thản đặt ly rượu mình vừa nhấp một ngụm xuống bàn. Đợi cô gái đi qua, Norman mới quay sang nói với Sean, người đang tỏ ra hứng thú: “Muốn vào tiệc phải có thiệp mời.”
Dù biết rằng trong lúc bỏ trốn không nên đòi hỏi quá nhiều, Sean vẫn tiếc nuối thở dài.
Hillo đang đợi họ ở hành lang tầng hai, gần đó có hai phụ nữ trung niên đang đẩy xe dọn dẹp. Norman bước tới hỏi Hillo, người đã quan sát tình hình từ nãy giờ: “Cậu biết được phòng nào trống chưa?”
Khi lẻn vào đây, Hillo nghe được có người nói rằng vẫn còn phòng trống, nhưng không xác định được chính xác là phòng nào. Để tránh vào nhầm phòng có người đang ở, Norman xuống đón Sean, còn Hillo ở lại quan sát. Hillo chỉ vào hai cánh cửa ở cuối hành lang: “Hai phòng đó.”
Norman liếc nhìn Sean, và Sean hiểu ý ngay. Hai người giả vờ nói chuyện, rồi khi đến gần cửa phòng, Sean bỗng nâng giọng lên, như thể đang cãi nhau với Norman. Norman thấy hai người phụ nữ dọn phòng liếc nhìn họ, liền giả vờ nhức đầu và vẫy tay gọi một trong hai người lại: “Có thể giúp tôi dọn dẹp phòng không?”
Thông thường, để dọn phòng, khách phải xuất trình giấy tờ chứng minh đã thuê phòng. Nhưng trước khi người phụ nữ kịp hỏi, Sean đã tiếp tục lớn tiếng cãi nhau với Norman, giọng điệu vô cùng hung dữ.
Hai người phụ nữ nhìn nhau, không biết nên chen vào cuộc cãi vã này thế nào, nên đành lặng lẽ mở cửa và đi vào dọn dẹp.
Dùng chiêu tương tự, họ mở được cánh cửa của phòng trống còn lại. Hai người đang “cãi nhau” liền bước vào phòng với vẻ mặt đầy giận dữ. Ôn Nhiêu đứng bên cạnh nhìn mà há hốc mồm. Vẫn có thể làm vậy sao? Đúng là học được một chiêu mới!
Sau khi hai người phụ nữ dọn phòng đẩy xe rời đi, Sean, người vừa cãi nhau kịch liệt với Norman, đứng tựa vào cửa, nhếch môi cười và vẫy tay với Ôn Nhiêu: “Vào đi, cưng à.”
Ôn Nhiêu biết rõ mình sẽ không được ở riêng một phòng, đành tiến tới, Hillo theo sát phía sau.
Sean nhìn Hillo: “Cậu nên ở phòng của Norman.”
“Nhưng, Norman, anh ấy đã...” Hillo nhìn Ôn Nhiêu, “Anh ấy đã bảo tôi ở cùng cậu ấy.”
Sean bỗng nhớ lại điều kiện trao đổi, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Thế à, vậy thì phòng này nhường cho hai người vậy.”
---
Tiểu kịch trường:
Ôn Nhiêu: Nói trước nhé, tui thật sự không phải gay.
Sean: [Gật đầu]
Ôn Nhiêu: [Yên tâm bước vào phòng]
Sean: [Đóng cửa] Nhưng tui thì là.
Ôn Nhiêu: ???? Chết tiệt!