Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 15

Mẹ tôi đọc xong, nói: "Lưới trời tuy thưa mà khó thoát, nghe chú Lưu ở đồn cảnh sát nói, mái nhà của ngôi nhà đó bị sét đánh nát, những người này chắc chắn đã đắc tội với thần linh rồi, làm gì có người tốt nào lại bị sét đánh bao giờ!"

Tôi im lặng một lúc lâu, nói sao nhỉ, những điều mẹ tôi nói cũng gần đúng với sự thật.

"Mẹ, mẹ nói đúng."

Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái, sau đó gọt cho tôi một quả táo.

"Tiểu Ngao sao không đến thăm con?"

Tôi cũng không biết phải nói với mẹ tôi như thế nào, đành phải tìm một lý do gần đúng: "Anh ấy đi công tác rồi."

"Con bị thương nặng như vậy mà nó cũng không đến, đứa trẻ này cũng không đáng tin cậy."

"Anh ấy bận lắm."

Mẹ tôi lại liếc tôi một cái: "Đúng là con gái lấy chồng như bát nước nước đổ đi."

Tống Trinh cũng đến thăm tôi vài lần, cô ấy không bị thương nặng nên hồi phục rất nhanh.

Chúng tôi không kể cho ai về chuyện xảy ra hôm đó, ở hiện trường cũng không tìm thấy dấu vết của chúng tôi, mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Tống Trinh nói, không biết có phải Ngao Tuyên vì đã phạm phải luật trời nên mới biến mất hay không.

Tôi nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của hắn ngày hôm đó, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, anh ấy đã nói thần tiên không thể sử dụng phép thuật ở nhân gian, vậy hôm đó, anh rốt cục đã làm gì?

…..

Sau khi xuất viện, tôi phát hiện ra bản thân có thêm rất nhiều tài sản, bao gồm cả một căn hộ cao cấp sang trọng.

Tôi không biết căn hộ đó đã được sang tên cho tôi từ khi nào, khi đi làm thẻ ngân hàng, tôi được đưa thẳng vào phòng VIP, lúc đó tôi mới phát hiện ra bản thân có nhiều tài sản như vậy.

Ngân hàng nói rằng tất cả những thứ này đều được chuyển sang tài khoản của tôi trong hai ngày vừa rồi.

Hai mắt tôi sáng lên!

Ngao Tuyên đã quay lại rồi ư?

Tôi vội vàng bắt taxi về nhà, cửa hơi hé mở, tôi đẩy cửa ra, gọi lớn: "Ngao Tuyên!"

Người đứng trong phòng quay đầu lại, mái tóc dài, trên người mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, không phải là Ngao Tuyên.

Tôi lùi lại một bước, đề phòng: "Anh là ai?"

Người đó lạnh lùng nhìn tôi: "Cô là Lâm Thư đúng không?"

Anh ta tự xưng là trưởng lão Long tộc, còn rằng Ngao Tuyên vì sử dụng phép thuật trái phép ở nhân gian nên đã bị đưa về Đông Hải trừng phạt.

"Một ngày ở dưới biển bằng trăm ngày ở trên bờ, cô đừng chờ đợi nữa."

"Người và rồng khác đường, hai người vốn không thích hợp."

Tôi đuổi anh ta ra ngoài, anh ta nói không hợp thì không hợp chắc? Anh ta cũng chẳng phải Nguyệt lão. Đến Nguyệt lão cũng không nói hai chúng tôi không thể, anh ta nhiều chuyện vậy làm gò.

Nếu như là trong phim truyền hình, anh ta chắc chắn sẽ đóng vai phản diện cho xem.

Nhưng Ngao Tuyên vẫn chưa quay lại.

………

Bảy năm sau.

Vào kỳ nghỉ hè, tôi đưa con trai đến biển chơi.

Lâm Tư hỏi tôi: "Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại đến biển vậy?"