Tôi không nói gì, chỉ vuốt tóc con trai.
Bảy năm trước, sau khi Ngao Tuyên rời đi không lâu, tôi phát hiện bản thân đã có thai.
Mặc kệ sự phản đối của mẹ, tôi vẫn lựa chọn sinh con.
Ban đầu mẹ tôi rất tức giận, nhưng khi thấy Ngao Tuyên để lại cho tôi nhiều tài sản như vậy, lại thấy Lâm Tư thông minh đáng yêu, bà cuối cùng cũng chấp nhận đứa cháu mới, bắt đầu khoe cháu khắp nơi.
Mẹ tôi hỏi tôi Ngao Tuyên đi đâu rồi, tôi không biết Ngao Tuyên có còn quay lại không, một phần cũng vì muốn Lâm Tư có một cuộc sống bình yên, vì vậy tôi đã nói dối: "Anh ấy ngã xuống biển chết đuối, không tìm thấy được thi thể nên mới để lại tài sản cho con."
Mẹ tôi nghe xong lập tức khóc nức nở: "Đứa trẻ tốt như vậy mà lại chết đuối, thật đáng thương!"
Tống Trinh nghe xong suýt bật cười, sau đó còn khen tôi bịa tài: "Cậu giỏi thật đấy, dám bịa hẳn ra Long Vương chết đuối, ha ha ha ha ha."
Lâm Tư lớn lên rất khỏe mạnh, ngoài việc thông minh ra thì không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, có lẽ tôi cứ vậy sống cùng Lâm Tư cả đời cũng rất tốt.
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Lâm Tư, nghĩ đến việc dòng thời gian ở nhân gian và Long cung khác nhau, ở đó, có thể chỉ mới qua vài ngày mà thôi.
Lần tiếp theo đến biển, Lâm Tư hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố chết đuối ở đây à?"
Tôi gật đầu, đáp lại qua loa: "Đúng rồi, chết thảm lắm."
Tôi ngồi trên bãi cát, Lâm Tư cầm xô bắt cua, tôi dặn thằng bé đừng đi xa, nhưng thằng bé không chịu nghe, nói lát nữa sẽ quay lại.
Mười mấy phút trôi qua tôi vẫn không thấy Lâm Tư đâu, lòng tôi thắt lại, vội vàng đứng dậy đi tìm thằng bé.
Bước qua một nhóm người đang tắm nắng, tôi thấy Lâm Tư đang hí hoáy đào cát phía sau một tảng đá lớn, trái tim tôi cuối cùng cũng thả lỏng.
Bên cạnh thằng bé còn có một người đàn ông đang cầm xô.
Tôi vội vàng chạy đến nói cảm ơn: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh, đứa nhỏ này có hơi nghịch ngợm, anh đưa tôi cái xô là được."
"Thư cục cưng?"
Tôi sững người, ngẩng đầu lên, khuôn mặt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi lúc này lại hiện ra trước mặt.
Tôi chớp mắt, nước mắt sắp sửa rơi xuống, lại thấy anh ấy mở miệng nói một câu:
"Nghe nói em đi đồn khắp nơi nói anh đã chết rồi à?"
[Ngoại truyện Lôi Công]
Tôi là Lôi Công, một mỹ nam tử cứ mỗi lần xuất hiện là trời đất rung chuyển, sấm sét khắp nơi.
Tôi có một người bạn thân là Long Vương Ngao Tuyên, chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm mưa làm gió.
Nhưng tôi không ngờ rằng, hắn lại là một kẻ yêu đương não tàn!
Hôm đó, sau khi làm mưa xong, hắn nói bản thân cảm thấy khó chịu, khả năng sắp hóa hình.
Tộc rồng bọn họ, cứ mấy chục năm lại hóa hình một lần, thực chất là lột xác.
Quá trình này khá đau khổ, nhưng mỗi lần sau khi lột xác đều sẽ lớn lên một chút, vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.