Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 14

"Tao đã điều tra thân phận của mày rồi, mày là cái thứ gì, cũng xứng làm tao mất mặt?"

"Chẳng phải mày tự nhận bản thân trẻ đẹp sao, hôm nay tao sẽ lột da mặt của mày ra, xem mày còn dám vênh váo thế nào!"

Tim tôi thắt lại, hai tên đàn ông lực lưỡng phía sau bà ta tiến đến khống chế tôi, Trần Mặc tự tay đưa cho bà ta một con dao nhọn, cười gượng.

Bà ta đảo mắt: "Đợi đã, Trần Mặc, đến đây."

Trần Mặc nuốt nước miếng: "Dạ, chị, chị có gì cần phân phó?"

Bà ta giơ con dao về phía tôi: "Tôi muốn xem lòng trung thành của cậu dành cho tôi đến đâu. Cậu đến đây."

Bà ta chĩa con dao về phía tôi, ra hiệu cho Trần Mặc.

Trần Mặc nhìn tôi, rồi lại nhìn bà ta, vẻ mặt đầy do dự.

"Mau lên!" Bà ta gào lên.

Trần Mặc cắn chặt môi, bước về phía tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến Ngao Tuyên, nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc bản thân đã trải qua.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, mái nhà bị sét đánh thủng, mưa xối xả trút xuống.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Lôi Công đang cầm nồi, bên cạnh còn còn Ngao Tuyên đầu mọc sừng.

Thấy tôi đang nằm trên mặt đất, hai mắt Ngao Tuyên đỏ rực lập tức lao tới ôm lấy tôi, còn Lôi Công thì vác Tống Trinh đang sợ ngây người lên vai.

“Ngao Tuyên.”

“Thư cục cưng, xin lỗi, là tại anh không chăm sóc tốt cho em.”

Hắn giao tôi cho Lôi Công, nói: "Lôi Công, cậu đưa bọn họ đến bệnh viện trước đi. Chúng ta không thể chữa trị cho Thư cục cưng ở đây được."

Lôi Công đón lấy tôi, tôi nắm chặt tay Ngao Tuyên không buông: "Còn anh thì sao!"

Thấy có người bay lên không trung, mấy người dưới đất đã sợ đến ngây người. Phú bà không biết từ đâu rút ra một khẩu súng, bắn liên tục lên trời, nhưng tất cả đều bị Lôi Công chặn lại.

Ngao Tuyên hôn nhẹ lên môi tôi, vẻ mặt bình thản: "Đừng lo."

Hắn nhẹ vuốt trán tôi một cái, dịu dàng nói: "Thư cục cưng, em ngủ một chút đi.""

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Từ ngày bị Lôi Công đưa đi, tôi chưa từng gặp lại Ngao Tuyên.

Những trận mưa liên miên ở thành phố này cuối cùng cũng tạnh, Lôi Công cũng không xuất hiện nữa.

Mọi chuyện giống như một giấc mộng hư ảo, nếu trên lưng tôi không xuất hiện một hình xăm bí ẩn, có lẽ tôi còn nghi ngờ liệu Ngao Tuyên có thực sự tồn tại hay không.

Mẹ tôi rất bận rộn, bà thậm chí còn bỏ cả đánh bài để đến bệnh viện chăm sóc cho tôi.

Vì vết thương ở lưng nên tôi không tiện dùng điện thoại, thế nên mẹ đã đặc biệt đọc cho tôi nghe một vài tin tức.

Tin tức nói, có một sinh vật lạ đã tấn công một nhà máy ở ngoại ô, khi cảnh sát đến hiện trường, chỉ còn lại một vài người hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, những người này đều đã mất trí nhớ, cảnh sát kiểm tra các dấu vết còn lại, phát hiện ra trong đó có bốn tên tội phạm đang bị truy nã.

Hai người còn lại không có tiền án tiền sự, khi tỉnh lại đều trở nên ngớ ngẩn, chỉ biết la hét nói bản thân đã gặp phải rồng.