Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 13

Tống Trinh vừa khóc vừa nói: "Chính là Trần Mặc, Trần Mặc đã sai người bắt cóc chúng ta!"

Tôi trợn tròn mắt: "Trần Mặc!?"

Trần Mặc lại dám bắt cóc hai người chúng tôi?

Vậy thì anh ta còn cần phải cặp kè với những người phụ nữ giàu có làm gì?

Cả tôi và Tống Trinh đều bị trói tay chân, chỉ có thể dùng miệng giao tiếp.

"Hôm qua tớ bị bọn họ bắt đi, điện thoại cũng bị lấy mất, huhuhu, tớ đã liên lụy đến cậu rồi."

Tống Trinh vừa nói vừa khóc, tôi thở dài: "Chính tớ mới là người liên lụy đến cậu, nếu không có tớ thì cậu cũng sẽ không bị Trần Mặc bắt đi."

Trần Mặc âm thầm bước vào, khép cửa lại:

“Không phải tôi muốn bắt cô đâu, Lâm Thư.”

“Hôm đó cô làm phiền bạn gái tôi, nhà cô ấy có quan hệ xã hội rộng, nhất định sẽ dạy cho cô một bài học.”

"Còn sống còn hy vọng, cho đến khi mọi chuyện qua đi, cô hãy tìm một nơi xa xôi để sống, coi như bản thân xui xẻo vậy."

Tôi đau quá, không có sức để chửi mắng gì nhiều, đành chửi một câu "Đồ đần" cho đỡ tức.

Tống Trinh còn tức hơn tôi, cô nàng chửi bới không ngừng, từ nhân cách đến ngoại hình, từ tổ tiên đến cha mẹ, có thể thấy cô nàng đang tức giận đến nhường nào.

Trần Mặc bị Tống Trinh mắng chửi đến mức không chịu nổi, phải quay người bỏ đi.

Tôi và Tống Trinh ôm nhau, lưng dựa vào lưng, cùng nhìn lên trời.

Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm gì, tôi cố gắng cởi trói cho Tống Trinh nhưng không được.

Trời đất ơi, Lâm Thư tài năng tuyệt đỉnh, đến cả Long Vương Đông Hải cũng phải say mê này, vậy mà hôm nay lại bị trói ở đây sao?

Tôi nói với Tống Trinh, nếu có cơ hội thì cô ấy hãy chạy trước, nhưng Tống Trinh lại thở dài nói:

"Hay là chúng ta đừng nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy nữa có được không, hai đứa chúng ta chắc chắn là chạy không nổi."

"Cậu nói xem, cậu bị bắt cóc đi, liệu Long Vương nhà cậu có biết không?"

"Nếu anh ta có thể đến cứu chúng ta thì thật tốt quá."

Tôi im lặng, tôi cảm thấy cô ấy nói đúng, nhưng vấn đề duy nhất là tôi không biết liệu Ngao Tuyên có đến kịp không.

Tôi nghĩ, cho dù có là thần tiên trên trời khi ở trần gian cũng sẽ bị giới hạn, nếu không kịp thì không cần phải quay về Đông Hải, tôi cũng được đi gặp Diêm Vương luôn rồi.

Một lúc sau, cánh cửa sắt vang lên tiếng kêu cót két, một nhóm người bước vào, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mắt tôi.

Tôi dùng tay che mắt lại, mất một lúc mới thích nghi được với ánh sáng.

Kẻ bước vào là phú bà và một nhóm mấy tên đàn ông lực lưỡng.

Mấy ngày không gặp, bà ta vẫn béo ú như cũ,

Trần Mặc khúm núm đi bên cạnh bà ta, còn mang ghế đến cho bà ta ngồi.

Chiếc ghế kêu cót két một tiếng, có vẻ như chiếc ghế này cũng giống như số phận của tôi, phải gánh chịu những thứ hơi quá sức quá khổ.

Bà ta cười nhạt một tiếng: "Lâm Thư."