Kỳ Chỉ nhìn nàng ta, thấy nữ nhân này đeo vàng bạc khắp người, như thể sợ người khác không biết mình là người giàu có.
Ờm... Đây chắc hẳn là "vị hôn thê" xấu tính của Nguyên Thân rồi, Thương tiểu thư.
Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ, nói: "Tuy chỉ là khóa học buổi sáng dành cho đệ tử ngoại môn, nhưng ngươi cũng phải đi, nếu không, với pháp lực yếu kém như này, ngươi làm sao có thể tiến vào nội môn?"
Kỳ Chỉ biết, các đệ tử của Càn Nguyệt Tông được chia thành hai loại, nội môn và ngoại môn.
Chỉ có các đệ tử nội môn mới có thể học được tâm pháp chính thống, còn các đệ tử ngoại môn thì chỉ được học mấy thứ da lông bên ngoài thôi.
Nàng không đứng dậy, cứ bệ đít ngồi trên ghế như vậy, nhấp trà nói: "Nhưng ta không muốn đến khóa học buổi sáng, ta cũng không muốn bước vào nội môn luôn."
Thương Yên Phù khẽ cau mày: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì hết." Kỳ Chỉ nhìn người trước mặt, nói: "Ta chỉ không muốn vào Càn Nguyệt Tông nữa, ta muốn rời khỏi đây."
Vừa dứt lời, không chỉ hai mắt Thương Yên Phù mở to, mà ngay cả tiểu cô nương Hương Nhi cũng ngạc nhiên nhìn nàng, run rẩy nói: "Tiểu thư, người đừng nói nhảm, sao người lại không muốn vào Càn Nguyệt Tông cơ chứ?"
Kỳ Chỉ khó hiểu: "Đâu có ai quy định rằng ta phải vào Càn Nguyệt Tông?"
"Kỳ Chỉ!"
Thương Yên Phù nhìn chằm chằm Kỳ Chỉ, sắc bén nói: "Ngươi là người duy nhất trong gia tộc được làm đệ tử ngoại môn, bây giờ không những lười biếng, mà còn nghĩ đến chuyện rời khỏi Càn Nguyệt Tông? Ta từng nghĩ ngươi chỉ hơi kém cỏi, nhưng không ngờ ngươi muốn như vậy, vị hôn thê của Thương Yên Phù ta lại là kẻ tầm thường như vậy ư?”
Kỳ Chỉ nghe thế thì khó chịu vô cùng, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thương Yên Phủ.
Đẹp mà sao mở miệng câu nào là câu nấy đầy cay độc vậy hả? Mấy nữ nhân này bị sao vậy trời, ngày trước Cố Thính Sương cũng y như này.
"Ta biết, ngươi luôn muốn thông gia với các đệ tử nội môn của Càn Nguyệt Tông, cho nên mới ép ta học công pháp." Kỳ Chỉ ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói: "Nếu ngươi đã muốn tìm một đệ tử nội môn để thông gia, vậy tại sao không vớ đại một đệ tử nào đó đi? Dù sao ngươi cũng không thích ta, vậy giữ lại mối hôn sự này làm chi cho mệt?”
"Ngươi!" Thương Yên Phù giận đỏ cả mặt, đôi tay nàng ta chậm rãi siết chặt thành nắm đấm. Nhưng khi nghĩ đến pháp lực yếu kém của Kỳ Chỉ không thể chịu nổi một đòn từ mình, nàng ta chỉ có thể nuốt lại sự oán giận đó xuống.
Thương Yên Phù lạnh mặt nhìn nàng: "Ta không quan tâm bây giờ ngươi đang nghĩ gì, lần này ngươi phải vượt qua kỳ thi đệ tử ngoại môn, Thương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi có thành tích kém cỏi như vậy."
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Kỳ Chỉ nói với theo: "Chẳng phải ngươi chỉ cần tìm đại một đệ tử nội môn rồi thành thân là xong sao? Tại sao cứ phải ép buộc ta như thế chứ!"
Nàng chỉ muốn trở thành một con cá mặn, sống tự do tự tại, không vướng bận gì hết.
Không biết Thương Yên Phù có nghe thấy lời của nàng hay không, chỉ thấy nàng ta cứ thế rời đi.
Hương Nhi đứng bên cạnh nghe thế thì kinh hãi, nàng ấy nhìn tiểu thư nhà mình, không nhịn được thì thầm: "Tiểu thư... Tiểu thư không thể nói chuyện với Thương tiểu thư như thế được..."
Kỳ Chỉ không quan tâm quá nhiều, bây giờ nàng chỉ ước gì, Thương Yên Phù từ hôn với mình, sau đó nàng sẽ cao chạy xa bay.
Nghĩ như vậy, nàng quay đầu nhìn tiểu cô nương, sau một lúc lâu mới nói: "Nhân tiện, ngươi tên là gì?" ”
Mắt tiểu nha đầu đỏ hoe: "Tiểu thư..."