Phu Nhân Đã Chết Mười Năm Của Tông Chủ Trọng Sinh Rồi

Chương 7: Lên đường

Nha hoàn tên là Hương Nhi, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Kỳ Chỉ.

Kỳ Chỉ không khỏi thắc mắc, thì ra Nguyên Thân lại là con gái một gia đình giàu có, chẳng trách sao nàng lại có hôn ước với Thương gia giàu có kia.

Thấy Hương Nhi bận rộn dọn dẹp, Kỳ Chỉ đưa tay nâng má, suy nghĩ cách làm sao để có thể rời khỏi Càn Nguyệt Tông.

Cha mẹ Nguyên Thân mất sớm, gia tộc dần dần suy tàn, nghe đồn rằng mấy họ hàng thân thích trong nhà còn đang tính bán đi nhà tổ với mấy cửa tiệm.

Cả gia tộc đang trông cậy vào chuyện giữa Kỳ Chỉ và Thương Yên Phù để được Thương gia giúp đỡ một tay, nhưng Thương gia là danh môn vọng tộc, bọn họ không muốn dây dưa với Kỳ gia từ lâu rồi, nhưng vì không có lý do chính đáng, nên hôn ước giữa hai người vẫn chưa bị giải trừ.

Nếu nàng không thể vào nội môn thì chuyện bị hủy hôn là cái chắc, năm nay là hạn chót rồi.

Kỳ Chỉ thử vận công, nhưng lại phát hiện linh lực trong cơ thể còn lại rất ít, có lẽ là do Nguyên Thân đã sử dụng cấm thuật, nên toàn bộ tu vi đã tiêu tan gần hết.

Nhìn thấy linh lực trong tay cứ mờ mờ ảo ảo, nàng không hiểu tại sao Nguyên Thân lại muốn hiến tế linh hồn của mình.

Chẳng lẽ người kia không muốn sống nữa?

Kỳ Chỉ nhíu mày, thu hồi linh lực, nhìn căn phòng của mình, thật ra đây là phòng dành cho đệ tử, nhưng Thương Yên Phù mua cho nàng ở.

Còn nàng ta sống ở trong tít trong nội môn, từ đây đi đến đó khá xa.

Kỳ Chỉ dành cả một ngày để suy tính về tình hình hiện tại, buổi tối thì nàng thu dọn đồ đạc, để sáng sớm ngày mai lên đường.

Ngủ ngon cả đêm, ngày hôm sau thức dậy, Kỳ Chỉ nhanh chóng đẩy cửa đi ra.

Nhưng vừa đi ra ngoài, nàng lại nhìn thấy Hương Nhi đang đun sôi nước trong phòng củi bên cạnh, khi thấy Kỳ Chỉ mở cửa đi ra, nàng ấy chạy tới: "Tiểu thư, sao nay người dậy sớm vậy, ta đã gọi đâu? Mà người tính đi đâu vậy?"

Kỳ Chỉ nhìn dáng vẻ nhem nhuốc của tiểu cô nương, thế là nàng lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, lau cho nàng ấy, nói: "Ta tính ra ngoài đi dạo chút thôi, ngươi không cần phải đi theo."

Hương Nhi nghe thế thì vội vàng nói: "Hôm nay tiểu thư đừng ra ngoài, ta nghe đệ tử của Càn Nguyệt Tông nói, hình như dưới núi có quái vật, bây giờ mà đi ra ngoài thì không an toàn."

Kỳ Chỉ tỏ vẻ không tin, nàng mỉm cười nói với Hương Nhi: "Ta cũng là đệ tử của Càn Nguyệt Tông mà, gặp quái vật thì chạy thôi, sợ gì chứ! Hơn nữa, ta đi mua có chút đồ thôi, ngươi không cần phải đợi, nếu không có việc gì làm, ngươi có thể về quê, ta cho ngươi tự do đó."

Hương Nhi bối rối nhìn Kỳ Chỉ, duỗi tay nắm lấy tay áo nàng nói: "Tiểu thư, người định đuổi Hương Nhi đi ư?"

Kỳ Chỉ xoa má nàng ấy, mỉm cười: "Ta không có ý như vậy, chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi chútt thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

Dù sao, khi nàng rời đi, tiểu cô nương này cũng sẽ tìm thấy tờ giấy bản thân để dưới gối, sau đó nàng ấy sẽ tự nhiên hiểu mọi thứ.

Lại lần nữa bước đi trên con đường này, Kỳ Chỉ mới biết, trấn nhỏ này tên là Kỳ Lăng, được Cố Thính Sương thuê người xây dựng vào 10 năm trước, nghe nói là để tưởng nhớ thê tử quá cố của nàng ta.

Thê tử quá cố Kỳ Chỉ: "...."

Đột nhiên Kỳ Chỉ cảm thấy, rằng chuyện bản thân sống lại cũng tốt biết bao, bởi nàng không chỉ có thẻ nhìn thấy ngôi mộ của chính mình, mà còn được nghe câu chuyện của mình, được mấy kẻ nhân gian thêu dệt.

Khi sống cầu mà không được, giờ chết rồi thì mọi thứ lại thành sự thật, đùa nhau à?