Phu Nhân Đã Chết Mười Năm Của Tông Chủ Trọng Sinh Rồi

Chương 5: Tông chủ

Người kể chuyện thấy nàng rời đi thì vô cùng bối rối, nhưng công việc làm ăn thì vẫn phải tiếp tục, thế là lão vỗ tay cái bốp, sau đó nói với mọi người: "Người dở hơi ấy mà, thôi chúng ta cứ tiếp tục đi, ta kể đến đâu rồi nhỉ? À, tông chủ mang thi thể người yêu về tông môn, rồi...."

Tầng hai của quán trà.

Một nữ nhân mặc áo khoác lông vũ màu xanh trắng ngồi bên cửa sổ, nàng ta đang nhìn xuống quầy trà của người kể chuyện ở tầng dưới.

Mái tóc dài như mực rủ xuống sau lưng, đôi mắt đen láy của nàng ta trầm xuống, nhìn bóng lưng Kỳ Chỉ đi xa.

Mà một nữ nhân cầm kiếm đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy, liền thì thào nói: "Tông chủ, nữ nhân kia ăn nói ngông cuồng, dám nói xấu người và phu nhân, người có muốn đệ tử dạy cho nàng một bài học không?"

Nữ nhân được gọi là tông chủ kia chính là tông chủ đương nhiệm của Càn Nguyệt Tông, Cố Thính Sương, nàng thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà, nói: "Bận tâm đến lời của nữ nhân kia làm gì cho mệt.”

Huống chi, những gì người kia nói cũng là sự thật.

Chỉ là...

Cố Thính Sương lại ngẩng đầu lên lần nữa, không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Chỉ, nàng ta nhíu mày trầm tư.

Tại sao người này lại biết những chuyện kia chứ?

***

Mà bên kia, Kỳ Chỉ hậm hực đi về, tức giận cầm lấy bát trà trên bàn, uống ừng ực, nàng cảm thấy máu trong người mình như muốn sôi trào, hai bên thái dương đau nhói.

Không ngờ mười năm sau khi chết, mấy kẻ chợ búa lại lan truyền câu chuyện của nàng và Cố Thính Sương thành như thế này, nghe mà tức cái l*иg ngực.

Chắc chắn, tông chủ Mặc Sinh đã vì đồ đệ của mình mà tung ra cái câu chuyện xàm xí này, để che đậy sự thật rằng bọn họ chính là kẻ đã hại chết nàng.

Tuy nhiên, có một chuyện khiến Kỳ Chỉ nghĩ mãi không ra, sau khi độ lôi kiếp, Cố Thính Sương có thể phi thăng thành Tiên, nhưng tại sao, bây giờ nàng ta lại là tông chủ của Càn Nguyệt Tông chứ?

Thêm chuyện Mặc Sinh tông chủ mất tích mười năm trước nữa, chẳng lẽ sau khi nàng chết, lão ta đã xảy ra chuyện gì sao?

Kỳ Chỉ nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đáp án, haizz thôi bỏ đi.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng làm ầm ĩ ở quán trà, lỡ người của Càn Nguyệt Tông biết được, chẳng phải nàng sắp bị hành ngập đầu sao?!

Càng nghĩ, Kỳ Chỉ càng cảm thấy mình ngu ngốc hết thuốc chữa, vừa rồi nàng quá liều lĩnh, bốc đồng nổi nóng, bây giờ hối hận không kịp.

Hối hận quá trời đất ơi T_T

Ngay khi Kỳ Chỉ đang suy nghĩ phải làm sao để trốn thoát khỏi đây, nha hoàn Hương Nhi lại đến, nàng ấy nhìn Kỳ Chỉ nói: "Tiểu thư, người mới đi đâu vậy, làm ta tìm hoài không thấy."

Nàng "Ờ" một tiếng, nói: "Ta ra ngoài đi dạo."

Hương Nhi đi tới, thay trà cho Kỳ Chỉ, nói: "Vừa rồi Uyên Ương tỷ tỷ mới thông báo cho ta, nói Thương tiểu thư sắp đến đây, để ta giúp người rửa mặt nha."

Kỳ Chỉ không có tâm trạng rửa mặt trang điểm gì hết, nói: "Không cần, nếu Thương tiểu thư đến thì cứ nói rằng ta cảm thấy không khỏe, hôm nay không muốn gặp..."

Nàng phải nhanh chóng tìm cách soạn đồ chạy lẹ, ai rảnh mà đi gặp "vị hôn thê" của Nguyên Thân chứ.

Nhưng trước khi nàng kịp dứt lời, một nữ nhân mặc váy dài màu vàng nhạt bỗng xuất hiện ở cửa.

Khuôn mặt nữ nhân mang nét rất khí khái, trên tóc thì có cài một số trang sức lấp la lấp lánh, làm cho cả người nàng ta trông đẹp đẽ đoan trang.

"Kỳ Chỉ."

Nữ nhân bước vào phòng, thấy hình ảnh Kỳ Chỉ ăn mặc giản dị thì khẽ cau mày lại, giọng điệu không kiên nhẫn: "Người vừa mới ngủ dậy ư? Không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi à? Có biết khóa học buổi sáng đã xong bao lâu rồi không?"