Người kể chuyện nói tiếp: "Mười năm trước, ngày Cố Thính Sương chịu lôi kiếp, mây đen dày đặc kéo đến, mắt thấy thiên lôi sắp giáng xuống, vị đạo lữ Kỳ Chỉ kia không màng tất cả mà một mình chạy đến Độ Tiên đài. Vì thể chất vị đạo lữ này đặc biệt, lại có khí tức rất giống tông chủ Cố Thính Sương, mà lôi kiếp này lại không phải là vật sống, cho nên nó không thể phân biệt đâu là Cố Thính Sương, đâu là Kỳ Chỉ.”
"ẦM ẦM một tiếng, cú thiên lôi đầu tiên giánh xuống Độ Tiên đài, rồi lần lượt cú thứ hai, thứ ba." Người kể chuyện cảm thán: "Haizz, nhưng thật đáng tiếc, nghe nói từ cú thiên lôi đầu tiên, Kỳ Chỉ cô nương đã không chịu nổi. Các ngươi biết không, thiên lôi của lần độ kiếp này rất ghê gớm, có thể chịu hết ba cú thì mới có thể phi thăng lên Tiên Môn."
Đám người hóng chuyện bên dưới nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô nương Kỳ Chỉ kia lại muốn giúp Cố Thính Sương đỡ lôi kiếp?"
Người kể chuyện vuốt râu, trả lời mọi người: "Bởi vì sau ba cú lôi kiếp, Cố Thính Sương có thể thoát xác thành tiên. Có điều, tông chủ vì quá đau lòng thê tử của mình, cho dù Tiên Môn mở rộng cũng không vào, quyết ôm xác Kỳ Chỉ cô nương, giữ cạnh đến giờ.”
Đám người xôn xao: "Vị tông chủ này yêu thê tử sâu đậm ghê."
"Tình yêu giữa hai nữ nhân có thể mãnh liệt đến thế ư, ôi, đây chính là tình yêu đích thực trong truyền thuyết sao?"
"Nghe có vẻ thê thảm nhỉ, nếu Kỳ Chỉ cô nương vẫn còn sống, chắc giờ hai người họ hẳn là một cặp tình lữ ngọt ngào rồi."
Ngồi trong đám người, sắc mặt Kỳ Chỉ trắng bệch, nàng siết chặt nắm tay: Đỡ lôi kiếp cái chó gì chứ? Rồi cặp tình lữ ngọt ngào là cái quái gì nữa? Mấy tin đồn thất thiệt này từ đâu mà ra thế!
Người trong cuộc như nàng còn chả biết Cố Thính Sương yêu mình bao giờ đây này!
"Vớ vẩn!" Kỳ Chỉ khó chịu vô cùng, vỗ bàn rồi đứng dậy nói với người kể chuyện: "Cố Thính Sương không yêu đạo lữ của mình chút nào đâu, chuyện đỡ lôi kiếp cũng một âm mưu thôi, đừng nghe mấy lời đồn bậy bạ, thực ra, trong lòng Cố Thính Sương đã có người khác rồi, nàng ta chỉ bằng mặt không bằng lòng với đạo lữ của mình thôi! Có khi ngày đạo lữ kia chết, Cố Thính Sương đang vui cười hạnh phúc kia kìa!" ”
Từ bỏ cơ hội thăng vì nàng ư, nghe có nực cười không cơ chứ!
Ngay khi vừa thốt những lời này ra, đám người ở quán trà lần lượt quay lại nhìn Kỳ Chỉ, người kể chuyện cũng trợ tròn mắt nhìn nàng: "Cô nương này, nói có chứng mách phải có chứng, chuyện tông chủ mang thi thể đạo lữ mình yêu về tông môn ai mà chả biết, sao ngươi lại nói nàng không yêu người kia cơ chứ?"
Sắc mặt Kỳ Chỉ càng trở nên trắng bệch: "Nếu bọn họ thật sự yêu nhau như thế, vậy tại sao Cố Thính Sương lại không tự đi chịu lôi kiếp, mà để người đạo lữ có pháp lực thấp đi thay, nàng ta không muốn người kia chết thì là gì chứ?!"
Vừa nghĩ đến nỗi đau mà cú lôi kiếp kia đã giáng xuống cơ thể mình, đôi mắt nàng lại đỏ rực lên.
Nghĩ đến sự quan tâm mà bản thân dành cho Cố Thính Sơng trong ba năm đó, dường như bây giờ tất cả chỉ là một trò đùa, trò đùa này đã đến miệng mọi người, đó là bằng chứng cho thấy Cố Thính Sương "yêu" chính mình.
Thật nực cười!
Người kể chuyện cũng bối rối, lão kể chuyện tình cảm nhà người ta thôi mà, tại sao cô nương này lại tức giận như vậy?
Giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Kỳ Chỉ đột nhiên cảm thấy xấu hổ ngang.
Nàng đã sống lại rồi, giờ giận nữ nhân này thì được gì chứ, cứ tự chuốc nhục vào thân, thật sự là quá ngu ngốc.
Nàng nhìn đám người, hơi lùi lại phía sau một chút, rồi xoay người rời đi.