"Không được không được." Trình Gia Ức vội vàng xua tay: "Tôi chỉ đến đây để hỗ trợ cho Quân Quân thôi, vị trí trung tâm nhất định phải là Quân Quân mới được. Hơn nữa, fan cũng rất mong chờ Quân Quân, nhìn thấy em ấy ở vị trí trung tâm thì mới vui chứ."
Làm sao mà Mạc Quân Bạch có thể muốn cái vị trí trung tâm nóng bỏng tay này được.
Hơn nữa kết quả thảo luận hiện tại cũng đều do cậu ta dẫn dắt mà ra.
Buổi công diễn đầu tiên, cậu ta nhất định phải xuất hiện một cách thật hoàn hảo.
Chỉ còn hơn một ngày, có thể nhớ được vị trí di chuyển mới đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện nhớ thêm cả động tác mới, đùa gì vậy.
Phúc phận này cứ để cho đồ đê tiện Trình Gia Ức hưởng đi.
"Em cũng thấy nên bù đắp cho anh một chút, chuyện hôm nay đã khiến anh phải chịu ấm ức rồi." Mạc Quân Bạch nói rất chân thành.
Trình Gia Ức cũng chân thành gật đầu: "Chuyện hôm nay đúng là đã khiến tam quan của anh bị tổn thương, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là tổn thương về mặt tinh thần thôi. Nói về ấm ức thì vẫn là Quân Quân ấm ức hơn, bị cậu ta hại đến mức nôn mửa mấy lần. Trong phòng bây giờ vẫn còn mùi đấy."
Mạc Quân Bạch: ...
Đệt, có thể đừng nhắc đến chuyện cậu ta nôn mửa trước mặt mọi người nữa được không!
Mạc Quân Bạch nuốt cơn giận xuống, cười càng thêm dịu dàng: "Nhưng anh thì suýt nữa là mất hết danh dự, lại còn suýt nữa khiến anh em chúng ta hiểu lầm nhau. Để anh đảm nhận vị trí trung tâm này, vừa có thể bù đắp cho anh, lại vừa có thể thể hiện tình anh em thân thiết của chúng ta."
Từ chối hai lần như vậy chắc là cũng đủ rồi.
Trình Gia Ức tỏ vẻ cảm động rồi do dự một lúc, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, đang định gật đầu đồng ý thì có một giọng nói xen vào.
"Cậu muốn nhường lại vị trí trung tâm?"
Dương Lạc Lạc bước vào, câu này là đang hỏi Mạc Quân Bạch.
Anh đã đồng ý với Trình Gia Ức là sẽ giúp quan sát bọn họ, tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Kết quả vừa đến cửa phòng tập đã nghe thấy những câu đối thoại đó.
Anh mới không để mắt đến Trình Gia Ức có vài phút mà đứa trẻ ngốc này lại sắp sập bẫy nữa rồi.
Thấy dáng vẻ Trình Gia Ức ngốc nghếch định đồng ý, Dương Lạc Lạc vội vàng bước vào cắt ngang.
"Anh ấy thật sự đã chịu ấm ức rồi, em cũng muốn để anh ấy vui vẻ một chút." Mạc Quân Bạch trả lời một cách yếu ớt.
"Nhưng nếu thật sự phân chia như vậy thì người vui vẻ phải là các cậu chứ?" Dương Lạc Lạc không chút nể nang vạch trần ý đồ của bọn họ:
"Sắp xếp lại vũ đạo như vậy, nhìn thì có vẻ Trình Gia Ức là vị trí trung tâm, nhưng phần của em ấy lại gấp đôi người khác, còn phần của những người còn lại thì thay đổi rất ít. Chỉ có một ngày, tôi thấy dồn hết lên một người là không an toàn và cũng không hợp lý."
Dương Lạc Lạc nhìn Kha Vinh Giản và những người khác với ánh mắt dò xét: "Tất cả các cậu đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?"
Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mạc Quân Bạch.
Mạc Quân Bạch lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao.
Kha Vinh Giản lập tức bênh vực cậu ta: "Anh Lạc, Quân Quân chỉ là muốn tốt cho Trình Gia Ức thôi, sao anh lại hiểu lầm em ấy như vậy?"
Sau đó lại nói với Trình Gia Ức: "Cậu cứ nhìn Quân Quân bị hiểu lầm như vậy mà không nói gì sao? Cậu có còn là anh trai nữa không?"
Trình Gia Ức sững người, giả vờ hoảng hốt nói với Dương Lạc Lạc: "Anh Lạc, bọn họ không có ác ý đâu. Nhưng nghe anh nói như vậy thì em lại thấy vị trí trung tâm này càng nên là của em. Hơn nữa chuyện của Khổng Đức lần này mặc dù do cậu ta sai, nhưng có lẽ nếu em không tham gia cuộc thi thì sẽ không xảy ra những chuyện này, lại còn làm liên lụy đến Quân Quân nữa.”
“Em cảm thấy mình có nghĩa vụ gánh vác áp lực do cậu ta rời đi, giảm bớt được phiền não cho mọi người thì em cũng có thể yên tâm hơn. Hơn nữa, độ nổi tiếng của em vốn cũng không cao, nếu xảy ra sai sót rồi bị loại thì cũng không có thiệt hại gì lớn.”
“Em sẽ cố gắng phối hợp với các thành viên trong nhóm, hy vọng các thành viên khác, đặc biệt là Quân Quân có thể thuận lợi thăng hạng."
Kha Vinh Giản cười khẩy một tiếng: "Quân Quân có thể thăng hạng là dựa vào thực lực của em ấy, không phải năng lực của cậu."
Dương Lạc Lạc: ...
Đúng là ném củ khoai lang nóng bỏng tay cho người khác, không nói cảm ơn đã đành, lại còn dẫm thêm hai cái?
Loại người gì vậy!