Dương Lạc Lạc thật sự không thể chịu đựng được nữa: "Nếu Mạc Quân Bạch đã có năng lực cao như vậy thì vẫn nên để cậu ta đứng ở vị trí trung tâm đi."
Mạc Quân Bạch làm ra vẻ trông như sắp khóc.
Dương Lạc Lạc mất hết kiên nhẫn: "Vẻ mặt của cậu như vậy là sao, là cảm thấy tôi đang bắt nạt cậu à?"
Mạc Quân Bạch vội vàng xua tay: "Em không có nghĩ như vậy, em, em chỉ là..."
Dương Lạc Lạc: "Chỉ là cái gì?"
Mạc Quân Bạch nước mắt lưng tròng, muốn nói lại thôi.
Kha Vinh Giản nổi giận đùng đùng: "Anh Lạc, anh làm sao vậy, sao từ nãy đến giờ cứ nhằm vào Quân Quân?"
Hắn ta dùng ánh mắt không chút thiện cảm trừng Trình Gia Ức: "Có phải là nghe được tin đồn gì từ ai đó rồi không?"
Dương Lạc Lạc có chút ngẩn người.
Hay thật, thằng cậu cả này đang tưởng tượng cái gì vậy, có thể trực tiếp lôi Trình Gia Ức vào để kết tội à?
Trình Gia Ức cười lăn lộn trong lòng.
Cho cậu chủ chó liếʍ một like, cảm ơn hắn ta đã nóng nảy như vậy, lại đẩy anh Lạc về phía tôi thêm một bước nữa rồi.
Dương Lạc Lạc thật sự không vui.
Anh lạnh mặt hỏi: "Vậy theo ý của cậu chủ Kha thì ai đã nói xấu Mạc Quân Bạch với tôi, có bằng chứng gì không?"
Kha Vinh Giản muốn nói Trình Gia Ức đã nhân lúc Dương Lạc Lạc đi cùng cậu đến đồn cảnh sát rồi nói xấu Mạc Quân Bạch, nhưng hắn ta làm gì có bằng chứng?
Lại nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang không vui của Dương Lạc Lạc, chưa kể đến sự hợp tác giữa nhà họ Đỗ và tập đoàn Tạ Dương, Dương Lạc Lạc vốn là huấn luyện viên của chương trình, nếu để anh giận cá chém thớt Quân Quân thì không hay.
Mạc Quân Bạch hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, vội vàng yếu ớt nói: "Anh Lạc nói đúng, là em tự cho mình là đúng, vị trí trung tâm này vẫn nên là em đảm nhiệm vậy."
Dương Lạc Lạc không đáp lời.
Lúc này Trình Gia Ức mới lên tiếng giảng hòa: "Anh Lạc không nhắm vào ai cả, anh ấy chỉ sợ đứa ngốc là anh sẽ phá hỏng hiệu ứng chương trình thôi."
Cậu quay sang Dương Lạc Lạc: "Anh Lạc yên tâm, em nhất định sẽ luyện tập thật tốt, tuyệt đối không làm gánh nặng của mọi người. Xin hãy tin tưởng em."
Cậu lại chắp hai tay làm nũng: "Làm ơn đi làm ơn đi mà."
Dương Lạc Lạc vốn dĩ đang bực bội, kết quả bị Trình Gia Ức dỗ dành như vậy, cơn giận hoàn toàn tiêu tan.
"Em chắc chứ?" Dương Lạc Lạc vẫn xót cho cậu.
"Ừm. À, thì, thực tập sinh nào mà chẳng mong muốn vị trí trung tâm đâu chứ." Trình Gia Ức tỏ vẻ như đã phải vắt óc suy nghĩ dữ lắm mới nảy ra lý do này để pha trò làm dịu bầu không khí.
Khiến Dương Lạc Lạc thật sự không còn tức giận nữa.
Thôi được rồi, đứa nhỏ này ngốc mà, dù sao cũng phải che chở cho cậu, quan tâm thêm một chút cũng là điều nên làm.
"Để anh xem đội hình mới của mấy đứa đi." Dương Lạc Lạc bắt đầu đích thân giúp họ điều chỉnh đội hình và vũ đạo.
Mặc dù Trình Gia Ức vẫn là người vất vả nhất, nhưng có sự chỉ dẫn của Dương Lạc Lạc, việc kết nối giữa các động tác mới và đội hình mới cũng dần trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Trình Gia Ức nhìn thấy sự ghen ghét bị kìm nén trong đáy mắt của Mạc Quân Bạch, trong lòng thầm cười khẩy.
Cậu thật sự có thể làm center.
Nhưng lý do cậu đảm nhận vị trí trung tâm tuyệt đối không phải là vì bản thân mình, mà là để cứu người khác.
Mạc Quân Bạch, lần này đừng hòng xóa bỏ bất kỳ công lao nào của tôi!
Để công bằng thì, ngoài nhóm của Trình Gia Ức, Dương Lạc Lạc cũng đến hướng dẫn cho các nhóm khác.
Như vậy, các thực tập sinh khác cũng gián tiếp được hưởng lợi nhờ Trình Gia Ức, thái độ đối với cậu ít nhiều gì cũng tốt hơn một chút.
Rõ ràng nhất là lúc ăn trưa ở nhà ăn, có không ít người chào hỏi Trình Gia Ức.
Mạc Quân Bạch nhìn thấy tất cả, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể âm thầm ghen ghét, suy nghĩ đến việc sau này sẽ đào cái hố khác cho Trình Gia Ức.
...
Ăn trưa xong, Trình Gia Ức định đi dạo tiêu cơm rồi về ngủ trưa.
Khu nghỉ dưỡng Vân Ảnh tọa lạc tại thành phố Quỳnh Loan thuộc vùng Mân Nam, là một thành phố biển.
Bây giờ là tháng bảy, mặc dù thời tiết đã nóng lên, nhưng khu nghỉ dưỡng nằm rất gần vịnh biển, cảnh quan rất đẹp.
Trình Gia Ức đứng trong khu vườn nhỏ của khu nghỉ dưỡng, hít thở sâu bầu không khí trong lành.
Kể từ khi bị tên xã hội đen chó liếʍ của Mạc Quân Bạch cưỡng ép tiêm ma túy hãm hại thành kẻ nghiện ngập, thì đã rất lâu rất lâu rồi cậu không được thoải mái đứng dưới ánh mặt trời như thế này.
Bầu trời trong xanh, gió biển nhè nhẹ, ánh nắng chan hòa.
Trình Gia Ức giang rộng hai tay, nhắm mắt lại, gần như tham lam cảm nhận làn gió biển lướt qua khuôn mặt, cảm nhận hơi ấm của ánh mặt trời.
Mình thật sự đã sống lại rồi!
Khóe mắt Trình Gia Ức có chút ẩm ướt.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, ánh mắt trong veo lạnh lẽo.
...