Sau khi sấy khô và xếp gọn quần áo của Mạc Quân Bạch xong, Trình Gia Ức liền mang về phòng.
Đúng lúc gặp Trương Tuấn tới tìm cậu để đến phòng tập nhảy thảo luận về việc sắp xếp lại vũ đạo và vị trí.
Trong nhóm của Trình Gia Ức, ngoài bốn người trong ký túc xá bọn họ, thì còn có hai người nữa, một người tên là Trương Tuấn, cũng là một thực tập sinh.
Người còn lại tên là Lý Huy, là thực tập sinh của công ty khác.
Còn về chuyện của Khổng Đức Hồng Phi, sau khi trao đổi với tổ chương trình, cảnh sát đã ra thông báo.
Tổ chương trình lập tức phản hồi, loại Khổng Đức Hồng Phi ra khỏi cuộc thi.
Vì vậy, bài hát [Thanh Xuân Ju~Ju~Jump] vốn được sáu người cùng biểu diễn, bây giờ lại thiếu mất một người, cần phải sắp xếp lại vũ đạo ngay lập tức.
Từ lời bài hát, phân chia động tác đến vị trí di chuyển đều phải được sắp xếp lại.
Khi Trình Gia Ức và Trương Tuấn đến phòng tập nhảy, Mạc Quân Bạch cũng ở đó, đang dựa vào Kha Vinh Giản.
Lý Huy thì ngồi bên cạnh Mạc Quân Bạch.
Mặc dù đã nghe tin Trình Gia Ức thay đổi kiểu tóc khiến cả trại phải kinh ngạc, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Mạc Quân Bạch vẫn không khỏi sững sờ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai tên chó liếʍ kia lộ vẻ kinh ngạc trước Trình Gia Ức, trong lòng cậu ta lại càng căm hận muốn chết.
Cậu ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, năm đó mẹ cậu ta chỉ làm bỏng trán Trình Gia Ức để lại một vết sẹo nhỏ, không hủy hoại hoàn toàn dung mạo của đối phương, lại còn bị ba của cậu ta cảnh cáo một trận, không thể ra tay được nữa.
May mà Trình Gia Ức ngốc nghếch, sau nhiều năm bị tẩy não, cậu thật sự nghĩ rằng mình vừa ngốc vừa xấu, vì muốn che đi vết sẹo nên đã quen để tóc mái dài che khuất khuôn mặt.
Nhưng ngày tuyển chọn lại gặp trời mưa làm ướt tóc của Trình Gia Ức, khiến khuôn mặt cậu lộ ra, còn cướp mất danh hiệu quán quân khu vực vốn thuộc về cậu ta!
Bây giờ lại còn dùng khuôn mặt quê mùa đó để quyến rũ Dương Lạc Lạc, người mà cậu ta đã vất vả lắm mới lấy lòng được!
Trình Gia Ức, đồ hèn hạ vô liêm sỉ!
Trong lòng Mạc Quân Bạch tràn đầy ghen ghét và thù hận.
Cứ chờ đó, sớm muộn gì tao cũng sẽ hủy hoại khuôn mặt này của mày!
Mạc Quân Bạch cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, giả vờ vui vẻ: "Quả nhiên là anh Lạc, kiểu tóc anh ấy làm cho anh thật đẹp, em thấy chúng ta không cần lo lắng về vũ đạo và vị trí di chuyển nữa, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của anh thì việc anh được thăng hạng là không thành vấn đề."
Trình Gia Ức nhướng mày trong lòng.
Câu nói này của Mạc Quân Bạch rất khéo léo, có thể nói những người tham gia chương trình này đều là đối thủ cạnh tranh, số lượng người được thăng hạng mỗi lần đều có giới hạn, nếu Trình Gia Ức lên hạng thì ai sẽ bị đẩy xuống?
Quả nhiên, vẻ kinh ngạc trong mắt hai tên chó liếʍ Trương Tuấn và Lý Huy dần biến mất, dần bình tĩnh lại.
Lý Huy nói với Trình Gia Ức: "Vừa rồi không tìm thấy cậu, nhưng việc sắp xếp vũ đạo lại rất gấp, cho nên chúng tôi đã thảo luận trước."
"Tôi đi giặt quần áo cho Quân Quân." Trình Gia Ức cau mày nhìn Kha Vinh Giản: "Không phải cậu chủ Kha đã biết rồi sao?"
"Chuyện của cậu, sao tôi có thể nhớ rõ được." Kha Vinh Giản vừa nghịch ngón tay của Mạc Quân Bạch vừa nói, thái độ ngạo mạn.
"Không phải chuyện gì to tát, anh đừng để ý mà." Mạc Quân Bạch làm ra vẻ hòa giải.
Trình Gia Ức liền thuận theo nói: "Thôi được rồi, vậy chúng ta phân chia lại như thế nào? Sắp đến công một rồi, phải tranh thủ từng phút từng giây."
"Chúng tôi đã xem qua rồi, phần của Khổng Đức Hồng Phi đa phần đều đứng cạnh Tiểu Trình, lần này cậu ta lại vì hãm hại Tiểu Trình mà gây ra nhiều chuyện như vậy, sau khi thảo luận, chúng tôi thấy có thể giao toàn bộ phần của cậu ta cho cậu." Lý Huy nói.
"Đúng vậy, chuyện của Khổng Đức thật sự rất quá đáng. Chúng tôi nghĩ phân chia như vậy có thể để cho cậu tỏa sáng, cũng xem như là giúp cậu xả giận." Trương Tuấn tỏ vẻ phẫn nộ.
"Phải đó, Trình Gia Ức, như vậy thì cậu chính là người có phần quan trọng nhất trong nhóm chúng ta, vị trí trung tâm của Quân Quân cũng phải nhường cho cậu." Kha Vinh Giản nói: "Lần này không thể nói là tôi nhắm vào cậu nữa đúng không?"
Trình Gia Ức thầm nhướng mày trong lòng, không hề bất ngờ trước kết quả thảo luận này.
Thật nực cười, bây giờ là thứ sáu, chỉ còn hơn một ngày nữa là đến công diễn vào chủ nhật.
Nhưng vũ đạo và vị trí di chuyển đều phải sắp xếp lại.
Việc giao toàn bộ phần của Khổng Đức Hồng Phi cho cậu làm nghe thì có vẻ như cậu được lợi nhất, nhưng thực tế những người khác chỉ cần sửa đổi rất ít, còn cậu thì phải dành nhiều thời gian hơn để học các động tác mới.
Cậu là người vất vả nhất, chưa kể đến việc liệu có thể biểu diễn hoàn hảo hay không cũng là một vấn đề.
Cái gọi là vị trí trung tâm này chính là rủi ro lớn nhất, bỏ ra nhiều nhất, nhưng lợi ích thì lại chưa rõ.
Đến lúc đó, trong nhóm của họ, nếu cậu nhảy bình thường hay thậm chí là mắc lỗi, còn những người khác lại hoàn thành tốt, vậy thì rốt cuộc ai mới là người được lợi?