Dương Lạc Lạc thật sự đang rất tức giận.
Theo anh thấy, con người có sự thiên vị là chuyện rất bình thường.
Nhưng người mẹ đó không chỉ đơn thuần là thiên vị nữa, bà ta đang ngược đãi Trình Gia Ức cả về tinh thần lẫn thể xác!
Bà ta căn bản là chẳng coi con trai lớn ra gì!
Một người như bà ta sao có thể làm mẹ được chứ?
Dương Lạc Lạc chỉ cảm thấy tức đến đau gan.
Trong lúc tức giận, anh bắt gặp ánh mắt dè dặt của Trình Gia Ức đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt đó rõ ràng đang viết mấy chữ "Sao anh vẫn chưa đi?".
Đứa trẻ này thật sự bắt đầu giữ khoảng cách với người khác rồi, mà người khác này còn bao gồm cả anh, Dương Lạc Lạc!
Bây giờ Dương Lạc Lạc không chỉ đau gan, mà còn đau cả tim nữa.
Không được, đứa trẻ này quá ngốc, anh phải luôn che chở cho cậu mới được!
Nếu không, sau khi rời khỏi trại hè, cái gia đình méo mó kia của cậu cũng sẽ bòn rút cậu đến tận xương tủy!
Dương Lạc Lạc đã hạ quyết tâm.
Anh giả vờ như không hiểu ánh mắt của Trình Gia Ức, ngạc nhiên nói: "Mẹ em yêu cầu nghiêm khắc quá nhỉ."
Nói rồi lại tỏ vẻ sợ hãi: "May mà anh không phải con trai bà ấy, nếu không anh sẽ bị đánh suốt ngày mất. Em không biết đâu, hồi nhỏ anh nghịch ngợm lắm. Đến bây giờ vẫn thường xuyên làm ba mẹ anh tức giận."
"Hả?" Trình Gia Ức có vẻ đã bị Dương Lạc Lạc đánh lạc hướng: "Trông không giống thế."
"Sao lại không giống. Hôm qua anh chẳng phân biệt phải trái, mắng em te tua như thế, chẳng lẽ em có thể nói trái lương tâm rằng anh tốt tính à?" Dương Lạc Lạc không tiếc lời tự bôi nhọ bản thân.
"Anh Lạc chỉ là thẳng tính thôi, chứ không phải xấu tính, anh không có ác ý." Trình Gia Ức nghiêm túc nói.
Dương Lạc Lạc nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, trong lòng vừa ấm áp vừa xót xa.
"Cũng đúng." Dương Lạc Lạc nói rồi vỗ vai Trình Gia Ức: "Em cũng giỏi thật, anh mắng em như vậy mà em vẫn không ghi thù, bây giờ còn an ủi anh, em thật sự là một đứa trẻ tốt bụng và ấm áp. Cảm ơn em nhé."
"Không có gì đâu mà." Trình Gia Ức có chút ngại ngùng.
Lúc này Dương Lạc Lạc mới thấy hơi hài lòng.
Anh quyết định, trong khoảng thời gian này sẽ dành cho đứa trẻ này chế độ khen ngợi không giới hạn, giúp cậu lấy lại sự tự tin!
Tiếp đó, Dương Lạc Lạc lại nói thêm đủ chuyện với Trình Gia Ức, còn khen ngợi rất nhiều.
Trình Gia Ức rõ ràng đã vui vẻ hẳn lên, tâm trạng của Dương Lạc Lạc cũng càng lúc càng tốt hơn.
Sau đó, quần áo của Dương Lạc Lạc đã được giặt và sấy khô xong, còn của Trình Gia Ức thì mới bắt đầu sấy.
Dương Lạc Lạc liền rời đi trước.
Anh ra hiệu cho người quay phim.
Đối phương lập tức hiểu ý đi theo anh.
Ra khỏi phòng giặt, Dương Lạc Lạc kéo người quay phim đến một góc khuất.
"Nói với đạo diễn Kiều của các anh, tôi yêu cầu những cảnh quay vừa rồi phải được biên tập toàn bộ vào tập mới nhất của [Nhật Ký Trại Hè]!” Dương Lạc Lạc lạnh lùng nói.
Người quay phim do dự.
Mẹ của Trình Gia Ức đúng là rất kỳ quặc, đúng là rất đáng ghét, nhưng bà ta cũng là mẹ của Mạc Quân Bạch, với sự coi trọng của Hoàng thái tử dành cho Mạc Quân Bạch, e rằng hắn ta sẽ không đồng ý. Nếu làm vậy thật thì ngay cả anh ta cũng sẽ không có kết quả tốt.
Dương Lạc Lạc đương nhiên biết người quay phim đang nghĩ gì, liền nói tiếp: "Nếu Kha Vinh Giản có vấn đề gì, cứ để hắn ta trực tiếp đến tìm tôi."
Anh nói rồi khoanh tay, cười lạnh: "Đương nhiên, Giám sát viên nội bộ giới giải trí như tôi cũng không ngại trực tiếp phơi bày chuyện này lên mạng đâu."
"Đừng, đừng, đừng, chuyện anh Lạc muốn làm, sao chúng tôi có thể không hợp tác được chứ." Người quay phim vội vàng nịnh nọt.
Trời ạ, bọn họ tự biên tập thì còn có thể có chút không gian xoay sở.
Nếu để vị tổ tông này đích thân lên tiếng thì chẳng biết sẽ ồn ào đến mức nào nữa.
Tình hình lúc đó mới thật sự là không thể kiểm soát.
"Đừng có giở trò đó." Dương Lạc Lạc cảnh cáo một câu rồi mới rời đi.
Sau khi Dương Lạc Lạc rời đi, Trình Gia Ức ở trong phòng giặt ủi mới nở một nụ cười nhạt.
Kiếp trước, cậu cũng nhận được cuộc gọi của mẹ vào khoảng thời gian này, cũng bị mắng một trận xối xả ngay trước ống kính.
Mà lời trách mắng của mẹ càng chứng minh cho việc cậu "đồϊ ҍạϊ về nhân phẩm".
Cho nên lần này, chuyện "nhân phẩm đồϊ ҍạϊ " bị ném trả lại cũng không thể trách cậu được.
Phải không, mẹ?