Chu Giai Hòa giả vờ như không nghe thấy gì, dựa vào hành lang nhìn xuống. Chu gia ở tại lầu 3, đứng ở chỗ này mọi người xung quanh làm gì cũng thấy rất rõ ràng.
[ Ting ~, ký chủ, dưa tới dưa tới, nam nữ đang đứng ở dưới gốc cây đại thụ cách đây không xa, mau đi xem.]
Chu Giai Hòa dừng một chút, giả vờ thản nhiên đi xuống lầu, đi ra người nhà viện, tìm một góc nhìn hoàn hảo để ăn dưa.
Bên kia, chân của Giang Vân Dung giống như có chút vấn đề, cô ấy ngồi phía sau xe đạp của một người đàn ông.
"Được rồi, đưa đến đây thôi, người khác nhìn thấy không tốt đâu."
"Thật sự rất xin lỗi, nếu chân cô có vấn đề gì, thì phải đến tìm tôi."
"Không cần, không phải lỗi của anh, là do tôi đi đường không chú ý." Lúc Giang Vân Dung nói chuyện, ánh mắt còn trộm nhìn về phía anh ta.
Cô đương nhiên biết người này là ai cho nên cố ý đυ.ng vào xe đạp của hắn, mục đích là muốn tạo mối quan hệ với hắn.
Mắt thấy hắn đối với mình ấn tượng không tồi, trong lòng cũng nhịn không được mừng thầm.
"Vậy tôi về trước, anh cũng trở về đi, trên đường cẩn thận một chút." Giang Vân Dung khập khiễng đi vào trong nhà.
"Được." Nam nhân gật đầu, nhìn theo Giang Vân Dung bước vào nhà mới dắt xe đạp rời đi.
Theo cốt truyện, Giang Vân dung trọng sinh trở về, định đi chợ đen kiếm bộn tiền. Ý tưởng này cũng rất hay, hiện thực sẽ dạy cô ấy làm người.
Cũng do cô ấy có hào quang của nữ chính, bằng không nếu lỗ mãng hấp tấp xông vào, sợ là sớm bị những người quản lí ở đó bắt lại.
Cô vô tình nhìn thấy nam chính xuất hiện ở đó, kiếp trước cô có đọc vài tin tức về nam chính, biết hắn là người giàu nhất trong tương lai cho nên phải ôm chặt cái đùi này.
Lúc nam chính đang đạp xe từ ngõ nhỏ đi ra liền cố ý va vào anh ta.
Chu Giai Hòa nhìn thoáng qua đã thấy nữ chính đi vào nhà, nhìn lại cũng thấy nam chính đạp xe đi rồi, sau đó xoay người đi về nhà.
Nữ chính giờ đây đã khác, lúc này mới vừa trọng sinh đã muốn ôm chặt đùi nam chính.
Nhớ không lầm, sau này còn có nam hai nam ba nam tư, không ngừng tác đônhj vào mối qua hệ của nam nữ chính.
Lúc cô trở về, trên bàn đồ ăn đã dọn xong, Chu Giai Hòa nhìn một chút, cầm lấy cái bát rồi ngồi vào ăn cơm.
Nguyên chủ bình thường thậm chí cũng không dám gắp thức ăn nhưng Chu Giai Hòa không giống như thế, cô cầm đĩa rồi gắp thức ăn vào bát mình.
"Giai Hòa, trên bàn ăn không được làm như thế, không có phép tắc gì cả." Lâm Ái Phương tận tình khuyên bảo.
"Dì, mẹ con vừa mất dì đã gả tới đây, lúc ấy con còn nhỏ, bây giờ con không có phép tắc cũng do người dạy mà."
Lâm Ái Phương nghe xong muốn ngã ngửa, nha đầu chết tiệt kia có uống lộn thuốc không vậy?"
Nhìn thấy Chu Quốc Hoa chỉ cúi đầu ăn cơm, không có ý muốn xen vào làm bà ta muốn nổi điên.
Bữa cơm này không còn tiếng cười vui vẻ như ngày xưa nữa, Chu Giai Hòa cảm thấy có chút xa lạ, không quen với không khí im lặng như thế này.
Khi cô rửa mặt xong chuẩn bị vào phòng thì phát hiện cửa phòng bị Ngô Tú Tú khóa trái.
Lần trước cô nhốt Ngô Tú Tú ở bên ngoài mấy ngày nhưng Ngô Tú Tú trước kia cũng không phải dạng vừa gì, cô ta cũng nhốt nguyên chủ ở bên ngoài rất nhiều lần. Sau khi làm xong việc nhà, lúc nguyên chủ muốn về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện cửa phòng đã khóa trái, gõ rất nhiều lần cũng không mở cửa.
Cô ấy đành phải đi tìm Chu Quốc Hoa xin giúp đỡ, không ngờ Lâm Ái Phương lại nói Ngô Tú Tú sức khoẻ không tốt, nên mới đi ngủ sớm chắc chắn là không nghe thấy, hơn nữa nếu đánh thức cô ta dậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, muốn nguyên chủ chăm sóc cô ta một chút.
Đã hai ba lần rồi, nguyên chủ không đi tìm bọn họ nữa, cô ấy tùy tiện tìm một góc ngủ tạm một đêm.
Chu Giai Hòa sẽ không nhượng bộ đâu, khổ ai thì khổ nhưng không thể khổ chính mình, có giường thì ngủ tại sao phải nhượng bộ?
Cô xoay người đi gõ cửa phòng của Chu Quốc Hoa và Lâm Ái Phương.