"Giai Hòa à, có chuyện gì vậy?" Lâm Ái Phương khoác áo mở cửa phòng ra.
"Dì ơi, chị ấy không cẩn thận khóa trái cửa phòng, sức khoẻ chị ấy không tốt, con không dám tới quấy rầy. Nhưng bên ngoài rất lạnh nên con tạm chấp nhận ở trong phòng hai người vậy."
"Ấy! Vậy sao được, con đã lớn rồi, nếu cùng cha con ngủ một chổ bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa. Dì đi lấy chăn cho con nhé, con ở bên ngoài tạm chấp nhận một đêm, ngày mai dì sẽ nói với Tú Tú."
Lâm Ái Phương vội vàng xoay người vào lấy chăn, không ngờ Chu Giai Hòa tự nhiên chen vào trong phòng bọn họ, cầm chăn trải lên sàn nhà.
"Giai Hòa, không được làm như vậy. Nếu bị truyền ra ngoài, sau này con làm sao gả chồng đây?"
"Dì Lâm, mọi người đã ngủ, dì nhỏ giọng một chút. Hơn nữa, trong phòng trừ cha con ra, không phải còn có dì sao? Chẳng lẽ dì muốn nói ra để huỷ hoại danh tiếng của con?"
"Sao lại có chuyện đó được! Vậy con cứ ngủ ở đây đi!"
"Thật tốt quá! Lúc trước mẹ vẫn còn sống con luôn ngủ với cha mà." Chu Giai Hòa nói, đang lo việc của mình.
Chu Quốc Hoa nhắm mắt lại nằm trên giường. Ông ta cũng không muốn để ý tới Chu Giai Hòa, hoàn toàn đem cô trở thành không khí. Ông ta càng như vậy, Lâm Ái Phương càng tức giận, cuối cùng cũng mặc kệ, trực tiếp leo lên giường nằm.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Chu Giai Hòa mở miệng: "Cha!"
Không ai trả lời cô, nhìn dáng vẻ hình như là ngủ rồi.
Chu Giai Hòa dứt khoát bò dậy, bò tới bên mép giường: "Cha, dì Lâm! Hai người ngủ rồi sao?"
Bọn họ không lên tiếng, Chu Giai Hòa lại kêu thêm một lần, âm thanh cũng kéo dài, nghe cứ như đang gọi hồn.
"Chu Giai Hòa, mày không ngủ còn muốn làm gì?" Cuối cùng, Chu Quốc Hoa cũng nhịn không nổi nữa quát lên.
Thật ra Lâm Ái Phương cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bàn tay dưới chăn lại véo mạnh vào tay ông ta.
"Con muốn trò chuyện với hai người."
"Đã trễ thế này, có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Nhưng mà không nói ra con ngủ không được."
"Được, được, được! Vậy con nói đi, nói nhanh còn đi ngủ." Chu Quốc Hoa đã bị cô phiền chết rồi. Lúc này đứa nhóc kia đã ngủ rồi, nếu ông ta dạy dỗ Chu Giai Hòa nhất định sẽ đánh thức nó."
Còn nữa, nếu đánh thức nó dậy, không biết trong miệng Chu Giai Hòa sẽ thốt ra cái gì.
Ông ta rất muốn nghe, rốt cuộc nó đang muốn nói cái gì?
Chu Giai Hòa chống cằm, duỗi tay chọc chọc cánh tay Lâm Ái Phương: "Dì Lâm! Dì cũng nghe một chút đi!"
Lâm Ái Phương vẫn nằm không nhúc nhích, nếu không phải trên ngực còn đang phập phồng, nhìn bộ dáng bà ta giống như đã chết.
"Dì Lâm!" Chu Giai Hòa tới bên tai bà ta hô lên.
Lâm Ái Phương nhịn không được ngồi dậy, giọng nói cũng lạnh đi rất nhiều, "Có chuyện gì nói nhanh đi, ngày mai dì và cha con còn phải đi làm."
Thấy hai người đã dậy, Chu Giai Hòa vừa lòng gật đầu.
"Có phải mọi người cảm thấy gần đây con thay đổi rất nhiều, giống như đã biến thành người khác không?
Ngay lập tức lỗ tai của hai người cùng dựng đứng lên, bọn họ rất muốn biết, vì sao Chu Giai Hòa laị trở nên bướng bỉnh như vậy.
"Cha, cha còn nhớ lúc trước cha dẫn con đi ăn cơm, rồi nói về chuyện công việc của con không?"
Trong bóng đêm Chu Quốc Hoa không thấy rõ khuôn mặt của Chu Giai Hòa, chỉ nghe nói một câu: "Nếu cha không nhớ, vậy quên đi."
Lâm Ái Phương lập tức mở to hai mắt, muốn mở miệng, lại nghe Chu Giai Hòa nói: "Hôm đó, con càng nghĩ càng đau lòng, Ngô Tú Tú còn nói con xứng đáng bị như vậy. Dù sao công việc này sớm muộn gì cũng là của chị ấy, còn bảo con nhường lại ngay lập tức."
"Tú Tú nó……"
"Dì nghe nói đã." Chu Giai Hòa bịt miệng Lâm Ái Phương lại, tiếp tục nói.
"Lúc đó con cảm thấy trời như đang sập xuống, cha không giống như cha trước đây nữa, con không có nhà, con muốn đi tìm mẹ. Cha, chuyện ngày đó con nhảy xuống sông tìm mẹ là thật.""
Chu Quốc Hoa mở miệng muốn nói chuyện thì nghe Chu Giai Hòa buồn bã nói: "Con đã gặp được mẹ bên bờ sông, mẹ vẫn xinh đẹp như hồi ấy. Mẹ đã đưa con lên bờ và nói rằng: ""Đừng sợ, mẹ sẽ vĩnh viễn bảo vệ con"". Mẹ còn nói, nếu ai bắt nạt con thì sẽ mang người đó đi cùng.""
Lúc vừa nói xong câu cuối cùng, cửa sổ bỗng nhiên mở "két" một cái..
""A....."" Lâm Ái Phương sợ tái mặt nhào lên người Chu Quốc Hoa.
""Quốc Hoa! Là Diêu Tĩnh đã trở lại, cô ta đã trở lại, cô ta muốn dẫn em đi."
Đột nhiên, một tay lạnh lẽo dưới giường lao lên chụp lấy cánh tay của bà ta, Lâm Ái Phương bị dọa hét lên,dù vung tay rất nhiều nhưng nó vẫn bám chặt.
"Dì ơi, nếu gì không bắt nạt con nữa, chắc chắn mẹ con sẽ không mang dì đi đâu."
Tay của Lâm Ái Phương không ngừng run lên, Chu Quốc Hoa cũng không để ý tới tiếng hét của bà ta, trong lòng ông ta bắt đầu có chút chột dạ.