Tôi Mang Theo Hệ Thống Ăn Dưa Ở Văn Niên Đại

Chương 10: Ăn dưa1

Khóe miệng Lâm Ái Phương giật giật hai cái, nha đầu chết tiệt này miệng lưỡi sao lại trở nên sắc bén như vậy.

Hiện tại còn sai sử bà ta, Ngô Tú Tú sao biết nấu cơm được, chỉ có thể tự mình bà ta nấu.

Phòng bếp của nhà họ Chu nằm ở hành lang, đây cũng không phải là hiện tượng kỳ quái gì. Phòng bếp của mọi nhà ở đây cũng đều nằm ở bên ngoài, vì nhà nhỏ nên họ thiết kế vậyđể tiết kiệm không gian.

Lâm Ái Phương đi ra ngoài nấu cơm, trong nhà cũng không ai để ý đến Chu Giai Hòa, mỗi người cũng đang làm việc của mình..

Chu Tử Hoa có một cái kiếm gỗ nhỏ, là Chu Quốc Hoa giúp Chu Tử Thành làm. Bây giờ hắn lớn rồi không chơi nữa, giờ nó trở thành đồ chơi của Chu Tử Hoa.

Hắn cây kiếm gỗ chọc sau lưng Chu Giai Hòa vài cái: "Đánh chết mày, đánh chết mày."

Chu Giai Hòa quay đầu nhìn về phía Chu Quốc Hoa: "Cha! Nếu cha mặc kệ, con sẽ dạy nó cách làm người là như thế nào."

"Nó vẫn còn nhỏ."

Chu Giai Hòa không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm ông ta rồi cười. Nghĩ đến mấy ngày nay con bé đột nhiên khác thường, trong lòng Chu Quốc Hoa cũng có chút sửng sốt: "Tử Hoa, không được bắt nạt chị, mau lại đây nhanh lên."

"Nó không phải chị của con, nó là tiểu tạp chủng."

Chu Giai Hòa cười giật cái kiếm gỗ trong tay hắn, ngay trước mặt hắn "răng rắc " hai tiếng bẻ thành hai đoạn.

Chu Tử Hoa oa một tiếng khóc lớn.

"Con làm gì vậy?" Chu Quốc Hoa lập tức đứng lên.

"Cha, con là tiểu tạp chủng! Vậy cha là cái gì? Đại tạp chủng sao?"

Chu Giai Hòa cười chọc chọc gương mặt Chu Tử Hoa: "Mắng chị cũng được nhưng không được mắng cha. Bỏ vì còn nhỏ nên phải được giáo dục thật tốt, chị nói đúng không, Tử Thành?"

Vừa chứng kiến xong màn này, hiện tại Chu Tử Thành đã bị cô doạ sợ, nào dám đối diện với cô. Không ngờ lại bị réo tên, hắn cũng chỉ có thể cố gắng tránh đi ánh mắt đó.

Chu Tử Hoa chỉ lo há mồm khóc, Lâm Ái Phương nghe được động tĩnh, vội vàng tiến vào thì nhìn thấy Chu Giai Hòa đang chọc vào mặt Chu Tử Hoa, bà ta liền đen mặt.

"Chu Giai Hòa, đó là em trai con." Lâm Ái Phương chạy tới kéo Chu Tử Hoa vào trong ngực.

Nhìn Chu Tử Hoa khóc mặt đỏ bừng, nhớ tới vừa rồi con bé nói muốn đi cáo trạng với lãnh đạo trong xưởng, bà ta cũng muốn mang con sang bên đó khóc để nha đầu chết tiệt kia mất việc ngay lập tức.

"Dì Lâm, dì lại hiểu lầm con rồi. Nó mắng cha là đại tạp chủng, là cha nói con tới dạy dỗ nó. Cha cũng đang ở trong phòng, vẫn chưa nói gì mà?"

Lâm Ái Phương có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, lại nhìn về phía Chu Quốc Hoa đang mặt mày xanh mét.

"Được rồi, đừng náo loạn nữa, đều im hết cho tôi." Chu Quốc Hoa đập tay xuống bàn, lúc nói chuyện ánh mắt lại nhìn về phía Chu Giai Hòa.

Lâm Ái Phương cũng trừng mắt nhìn Chu Giai Hòa liếc mắt một cái, lúc này mới lôi kéo Chu Tử Hoa đi ra ngoài nấu cơm.

Chu Giai Hòa ở trong phòng xoay hai vòng, cảm thấy có chút nhàm chán, bèn duỗi đầu ra bên ngoài nhìn một chút, liền thấy Lâm Ái Phương đang lột vỏ trứng gà luộc cho Chu Tử Hoa.

Vừa quay đầu thì đối diện ánh mắt của cô, tay Lâm Ái Phương run lên, thiếu chút nữa làm rơi quả trứng gà.

Chu Giai Hòa ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: "Dì ơi, không sao đâu. Con chỉ là bị bệnh mấy ngày, không cần ăn trứng gà, cho Tử Hoa ăn đi, nó còn nhỏ cần phải bồi bổ."

Ai cho mày ăn trứng gà?

Lúc Lâm Ái Phương nấu trứng gà phát hiện trong nhà trứng gà giống như thiếu một cái, bà ta nghi ngờ là Chu Giai Hòa ăn vụng. Nếu không phải nó đột nhiên bị bệnh, đã sớm tìm nó tính sổ.

Mắt thấy mọi người xung quanh đều nhìn qua đâu, tay Lâm Ái Phương cầm trứng gà run rẩy dữ dội.

Nha đầu chết tiệt kia, nó bị quỷ bám vào người à? Sao mấy ngày nay lại thay đổi như vậy?

Bà ta gian nan nặn ra một nụ cười đưa trứng gà trong tay cho Chu Giai Hòa: "Con vừa mới bị bệnh, nên phải bồi bổ nhiều chút. Con xem, đây là trứng gà dì giúp con lột vỏ, mau ăn đi kẻo nguội."

"Cảm ơn dì." Chu Giai Hòa cũng không khách khí, làm lơ Lâm Ái Phương đang nắm chạy quả trứng gà, trực tiếp cầm lên, làm trò trước mặt Chu Tử Hoa vào vào từng miếng từng miếng.

Chu Tử Hoa tức khắc lại khóc lên, lức này Lâm Ái Phương cũng không dỗ nổi hắn nữa.