Còn chuyện về công việc đó cho dù là đóng cửa lại ở trong nhà nói chuyện với nhau, Chu Giai Hòa sẽ không bao giờ đồng ý đâu.
Chuyện của mẹ cô toàn bộ thị trấn này đều đã biết, nếu ép Chu Giai Hòa từ bỏ công việc rồi cô đến trước mặt lãnh đạo làm náo loạn một trận, Chu Quốc Hoa cũng chẳng làm được chuyện tốt gì.
Chu Quốc Hoa không muốn để Chu Giai Hòa và Ngô Tú Tú nói tiếp nữa. Việc trong nhà phải đóng cửa lại rồi tự mình giải quyết, bây giờ ông ta nhìn ai cũng có cảm giác như đang bị họ chê cười.
"Giai Hòa, vào nhà đi."
Chu Giai Hòa che lại cánh tay chạy về phía hàng xóm trốn sau lưng họ, bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Lâm Ái Phương cũng đi theo khuyên can, thứ bà ta muốn là công việc của Chu Giai Hòa. Nhưng việc này đã không thành rồi, không thể làm trò cười nói ra trước mặt người khác.
"Giai Hòa, cha con hai người đừng cãi nhau nữa. Chuyện này cũng là Tú Tú không đúng." Nói xong liền quay về phía Ngô Tú Tú: "Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau tới xin lỗi Giai Hoà."
Lâm Ái Phương duỗi tay lắc cánh tay Ngô Tú Tú một cái. Chuyện này khiến bà ta đau lòng sắp chết rồi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa chạm vào đầu ngón tay của con gái, trong lòng âm thầm chửi Chu Giai Hòa trên đầu chửi xuống.
Thời gian tốt nghiệp còn rất dài, bà ta sẽ có cách khiến nó cam tâm tình nguyện từ bỏ công việc này.
Ngô Tú Tú đường nhiên không đồng ý, nhưng thấy mẹ nhìn mình nháy mắt ra hiệu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xin lỗi Chu Giai Hòa.
"Dù gì đi nữa chị cũng là chị của em, tuy rằng không phải cùng ba mẹ sinh ra, nhưng chúng ta trước sau đều là người một nhà." Chu Giai Hòa tỏ vẻ đã tha thứ cho cô ta, nhưng đã khiến Ngô Tú Tú tức sắp chết rồi.
Nhìn ánh mắt của cô ta sắc như dao vậy.
Hàng xóm xung quanh sao lại nhìn không thấy, có mẹ kế cha ruột cũng thành cha kế, đứa trẻ này cũng rất đáng thương!
Bọn họ cũng biết Chu Giai Hòa ở trong nhà này chắc chắn rất tủi thân, nhưng nhiều lắm cũng là giúp cô nói hai câu vì đây làm việc nhà của người khác.
Cũng may sau khi tốt nghiệp cấp hai, đến lúc đó là có thể đi làm trong công xưởng.
Thấy Chu Giai Hòa vào nhà, vây xem hàng xóm cũng từ từ giải tán.
Chu Quốc Hoa chỉ vào mặt Chu Giai Hòa nói: "Mày chạy ra ngoài làm gì? Còn ngại chính mình không đủ mất mặt?"
"Con ruột mình không thương, lại thương con nhà người khác. Cha không sợ mất mặt, vậy con sợ cái gì?”
"Mày còn dám cái lại?" Chu Quốc Hoa giơ lên bàn tay chuẩn bị đánh Chu Giai Hòa.
"Tới đây tới đây! Đánh ở đây này, dùng sức một chút. Cha đánh xong, con sẽ chạy vào trong xưởng khóc lóc tìm lãnh đạo. Đánh đi!” Chu Giai Hòa không những không sợ, còn chủ động tới gần.
Thấy động tác này của cô, Chu Quốc Hoa cứng đờ tại chổ, bàn tay giơ nửa ngày cũng chưa hạ xuống, mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Quốc Hoa, có chuyện gì cũng phải từ từ nói." Lâm Ái Phương đi tới cầm tay Chu Quốc Hoa ấn xuống dưới.
Khuyên Chu Quốc Hoa xong lại quay đầu tới khuyên cô: "Giai Hòa, cha con đi làm cả ngày đã đủ mệt, con cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng chọc cha con tức giận nữa."
"Dì Lâm, dì quan tâm con nhiều hơn cha con rồi đấy. Không phải những thứ không tốt về con đều do mẹ con các người kể lại với cha con sao? Đừng nói những thứ làm người khác buồn nôn nữa, nếu cảm thấy rảnh rỗi thì kéo Ngô Tú Tú ra ngoài nấu cơm đi."