Vừa nghe giọng của cô, mọi người ở gần đó đều hấp tấp chạy tới, nhìn thấy Chu Giai Hòa cuộn tròn người dựa vào bên cạnh hành lang, vẻ mặt sợ hãi nhìn vào trong nhà.
"Giai Hòa, con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng đánh con, đừng đánh con." Chu Giai Hòa vẫn đang còn đắm chìm trong vai diễn.
Chu Quốc Hoa nghe được động tĩnh liền từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một màn trước mắt, cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Dù gì ông ta cũng là chủ nhiệm trong xưởng máy, bây giờ bị nhiều người vây xem như vậy, mặt già này còn muốn hay không?
Tại sao trước đây không phát hiện ra Chu Giai Hòa lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy?
Lâm Ái Phương cũng đi ra: "Đứa nhỏ Giai Hòa này, gần đây cũng không biết tại sao lại như vậy, thường xuyên bướng bỉnh với chúng tôi, lão Chu khuyên can mãi cũng không nghe. Giai Hòa à, dì biết con là một đại cô nương, có tâm sự gì nếu không thể nói với cha con, con có thể nói với dì, dì cũng là phụ nữ nên dì cũng hiểu mà."
Những người khác vừa nghe qua cứ ngỡ là chuyện trong nhà, có người đã chuyển động bước chân chuẩn bị đi trở về, trong nhà có một đống việc còn chưa làm.
Cũng chỉ một mình Cát bà bà ở lại hỏi chuyện của Chu Giai Hòa, con dâu của là cán bộ xã, không hề thua kém Chu Quốc Hoa.
Xem sắc mặt của con bé đã kém thành như vậy mà Lâm Ái Phương còn đứng đó làm bộ làm tịch. Ngay từ đầu bà đã liền chướng mắt Lâm Ái Phương này, khi mẹ Giai Hòa vẫn còn sống, con bé suốt ngày luôn luôn vui vẻ...
Có điều ngày thường không quen nhìn thì không quen nhìn, đây cũng không phải việc nhà bà, bà không thể quản chuyện của nhà người khác được.
Nhưng đứa nhỏ này đã bị dọa thành cái bộ dạng này, còn giả vờ nữa.
"Giai Hòa bị bệnh, cô không biết sao?"
"Bệnh, bị bệnh gì?" Lâm Ái Phương đang còn chờ mọi người khen bà ta là mẹ kế tốt, không ngờ Cát bà bà nói một câu khiến bà ta sửng sốt.
Cát bà bà tiến tới đỡ Chu Giai Hòa lên, không khách khí chỉ vào Chu Quốc Hoa nói: "Chu Quốc Hoa, Giai Hòa chính là con gái của anh, nó bị bệnh vài ngày, chẳng lẽ anh là cha nói mà không biết?"
Căn nhà ở đây cũng không cách âm, nhà ai có động tĩnh lớn gì, cẩn thận lắng tai nghe một chút có thể hiểu toàn bộ câu chuyện. Hai ngày này vẫn nghe được tiếng Chu Quốc Hoa mắng trẻ con rất nhiều, đoán cũng biết ông ta đang mắng chính là ai.
Chu Quốc Hoa sắc mặt cũng thay đổi đi vài phần, nghĩ đến mấy ngày nay Chu Giai Hòa ở trong phòng không có một chút động tĩnh nào, không phải là bị bệnh mà ngất chứ?
Sắc mặt của ông ta lập tức trở nên mất tự nhiên, liếc mắt thấy Ngô Tú Tú đang đứng xoa trán không biết bò dậy khi nào.
"Vậy hôm nay mày ở cổng trường mắng Tú Tú là thế nào? Nói đi nói lại, Tú Tú cũng là chị mày, mày mắng nó làm cái gì?”
Chu Giai Hòa hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Ngô Tú Tú: "Con không thoải mái, nhờ chị gặp cô giáo nói giúp một tiếng. Chị ấy không chỉ không nói, mà còn ở cổng trường mắng chửi con."
"Mày nói bậy, tao không hề biết mày bị bệnh." Ngô Tú Tú không thể tin được trừng mắt nhìn Chu Giai Hòa, ở trước mặt cha mẹ mà nó còn dám nói dối?
Chu Giai Hòa càng không thể tin được: "Chúng ta ở chung một phòng, cha và dì không biết em bị bệnh thì có thể chấp nhận, nhưng sao chị lại không biết? Em biết chị chán ghét em, nhưng em cũng xem chị như chị ruột, sao lại có thể xử đối với em như vậy?"
Ngô Tú Tú vừa nói nước mắt vừa ào ạt chảy xuống.
"Con không biết, con thật sự không biết, Chu Giai Hòa cứ khóa trái cửa, con còn không thể vào phòng được. Dượng, dượng ngày đó còn đá vào cửa, người biết là nàng khoá cửa từ bên trong, con không có."
"Lúc mệt sắp ngất đi, nghe được chị nói cứ để em chết trong phòng đi. Bởi vì em không muốn nhường công việc mà mẹ đã dùng mạng đổi lấy cho chị, không ngờ chị lại...."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Giai Hòa, nếu sinh bệnh, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở bên ngoài nữa.”
Chu Quốc Hoa không muốn để người khác biết mình đạp cửa phòng của con gái. Chu Giai Hòa là con ruột ông ta, có thể nói là vì nó không nghe lời. Nhưng bên trong còn có Ngô Tú Tú, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ bị bàn ra tán vào.