Chu Giai Hòa đứng dậy lấy ra giấy bút ngồi vào bàn, đây là bàn riêng của Ngô Tú Tú, ở trên để rất nhiều đồ, mỗi ngày cấm không cho cô chạm vào.
Nếu Chu Giai Hòa muốn học bài thì phải ngồi ở trong góc, không được phát ra âm thanh quấy rầy người khác.
Còn bây giờ, ai dám quản cô?
Mới vừa viết xong bức thư, cửa đã bị đá mạnh một cái. Chu Quốc Hoa nổi giận đùng đùng đi đến, tức giận chỉ vào Chu Giai Hòa: "Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng chịu mở cửa. Hôm nay lão tử không dạy dỗ mày một trận thì không phải cha mày."
"Quốc Hoa, anh đừng tức giận. Giai Hòa vẫn là một đứa trẻ, chỉ cần nói vài câu là được, ngàn vạn đừng động thủ." Lâm Ái Phương nhìn như đang khuyên can, thật ra là lửa cháy đổ thêm dầu.
Bà ta vừa dứt lời, con trai út Chu Tử Hoa liền chạy tới cầm theo một cái chổi lông gà, đưa cho Chu Quốc Hoa: "Cha! Mau đánh đi!"
Phía sau, Ngô Tú Tú và Chu Tử Thành ở ngoài cửa không đi vào, vừa đứng xem kịch vừa chặn cửa không cho Chu Giai Hòa có cơ hội chạy thoát.
Thống Tử và Chu Giai Hòa là cùng một cái chiến hào, lập tức tìm ra tiền căn hậu quả nói cho cô biết.
Sau khi tan học, Ngô Tú Tú và Chu Giai Hòa ở cổng trường náo loạn một hồi. Càng nghĩ càng tủi thân, bình thường là cô ta bắt nạt Chu Giai Hòa, không ngờ lại bị Chu Giai Hòa chọc tức, bức xúc không thể nhịn được trực tiếp mang em trai Chu Tử Thành chạy đến chổ Lâm Ái Phương làm việc.
Cô ta cũng không ngốc đến mức nói chuyện trong nhà trước mặt người ngoài, chỉ nói cho một mình Lâm Ái Phương biết.
Ban đầu Lâm Ái Phương cũng không tin, nhưng lại cảm thấy con gái sẽ không lừa mình, ngẫm lại biểu hiện kì quái hai ngày này của Chu Giai Hòa, sợ là do chuyện công việc khiến cô khó chịu. Mà như vậy thì đã sao? Chỉ là một con nhóc không mẹ, cả đời đều bị bà ta bóp nát trong lòng bàn tay.
Sau khi Ngô Tú Tú đi đi đón Chu Tử Hoa lại đây, tan làm bà ta theo ba đứa con đi tới đơn vị của Chu Quốc Hoa. Bà ta nhiệt tình chào hỏi với những công nhân ở đó, trên đường về nhà mới bắt đầu kể chuyện của Chu Giai Hòa.
Toàn là những câu quở trách Ngô Tú Tú, nhưng thật ra là đang hướng về Chu Giai Hòa.
Chu Quốc Hoa nghe bà ta nói xong, trong lòng càng tức giận. Ông ta bỏ lại Lâm Ái Phương và ba đứa trẻ rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Nhìn người nhà đồng tâm hiệp lực chuẩn bị dạy dỗ mình, Chu Giai Hòa cười nhạo một tiếng.
Tới đúng lúc lắm! Cô cũng không sợ bọn họ.
Hệ thống ăn dưa sắp nghiện rồi, cảm thấy dưa trong nhà ký chủ này khá là thú vị.
"Ký chủ ký chủ, với tư cách là người ăn dưa, đương nhiên phải có sự nhanh nhẹn, như vậy sẽ không bị thương trong quá trình ăn dưa. Chiến đấu đi, ký chủ!"
Mắt thấy Chu Quốc Hoa đã cầm lấy chổi lông gà, giơ lên đi về phía mình, Chu Giai Hòa nghiêng người tránh qua một bên, bước nhanh trốn sau lưng Lâm Ái Phương, bắt lấy cánh tay của bà ta. Chu Quốc Hoa chưa kịp phản ứng đã quất lên người Lâm Ái Phương một cái.
Lâm Ái Phương bị đánh thét chói tai, Chu Giai Hòa ở bên cạnh cũng hét to vào tai bà ta. Màng nhĩ giống như sắp rách luôn rồi.
Chu Quốc Hoa đánh vài cái cũng cảm giác được có chổ không thích hợp. Rõ ràng là hướng về phía Chu Giai Hòa, như thế nào một roi đều đánh trên người Lâm Ái Phương?
Ông ta tức giận, mệt mỏi thở hỗn hễn.
Chu Tử Hoa thấy mẹ mình bị đánh, đang định lao tới bắt lấy Chu Giai Hoà, thì Chu Giai Hòa cũng nhân cơ hội chạy ra bên ngoài.
Lúc này là giờ tan học, tan làm, trên con đường tấp nập người qua lại.
Mắt thấy Chu Giai Hòa chạy tới về phía mình, Ngô Tú Tú gợi lên khóe miệng đưa mắt ra hiệu với Chu Tử Thành. Hai người tính toán bắt lấy Chu Giai, đến lúc đó cho Chu Giai Hoà no đòn.
Không ngờ đã không bắt được người, mà cô ta và Chu Tử Thành còn bị va đầu vào nhau.
Chu Giai Hòa giả vờ vấp vào bọn họ, thuận thế ngã ra cửa, trong miệng còn kêu: "Cha! Đừng đánh, đừng đánh! Cầu xin cha đừng đánh con."