Tôi Mang Theo Hệ Thống Ăn Dưa Ở Văn Niên Đại

Chương 6: Ăn dưa 1

Chu Giai Hòa về phòng khoá trái cửa, tiếp tục nằm trên giường.

Lúc này không phải nghĩ ngơi mà là xem hệ thống cho cô quyển tiểu thuyết.

Cô cũng không quan tâm Giang Vân Dung đã trải qua chuyện gì, bây giờ chỉ muốn tìm được kết cục của nguyên chủ từ trong sách, lật sắp hết cả quyển sách mới tìm được một đoạn ngắn có liên quan đến nguyên chủ.

Trong sách theo góc nhìn của Giang Vân Dung, khi cô ta trọng sinh trở về, đối với người bên cạnh luôn cảm giác cao cao tại thượng.

Nguyên chủ ở trong nhà làm ầm ĩ một phen, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được người trong nhà, đành nhường công việc cho Ngô Tú Tú, một mình đi xuống nông thôn.

Thỏa hiệp với Chu Giai Hòa, trong sách miêu tả như thế này:

"Giang Vân Dung cảm thấy Chu Giai Hòa ngu ngốc muốn chết, rõ ràng đang cầm bộ bài tốt trong tay, lại đánh thua nát bét. Nếu là chính mình, nhất định sẽ không để cho bọn họ thực hiện được. Có điều vừa trải qua chuyện này, cô ta cũng coi như đã thấy rõ cách đối nhân xử thế của Ngô Tú Tú, nghĩ đến trước kia chính mình rất thân thiết với cô ta, liền cảm thấy có chút buồn nôn."

Nhìn trong sách miêu tả, Chu Giai Hòa trợn trắng mắt.

Trong sách cũng không miêu tả cuộc sống ở nông thôn của Chu Giai Hòa như thế nào, chỉ nói Chu Giai Hòa gửi thư về mấy lần, làm trong nhà gà bay chó chạy, ông Chu cũng tuyên bố từ nay về sau hắn không có đứa con gái đáng mất mặt này nữa.

Lần cuối cùng Chu Giai Hòa xuất hiện là lúc Giang Vân Dung áo gấm về làng, bên người cô ta còn mang theo mấy đứa con, sau lưng còn cõng một đứa, dùng sức đập vào cửa ba cái nhưng trước sau không có người đáp lại.

Hàng xóm nói con trai Chu gia kết hôn trên thị trấn, cả nhà bọn họ đều đi tham gia hôn lễ. Vì phải đi vài ngày, nên không có ai ra mở cửa.

"Giang Vân Dung nhìn thấy mặt Chu Giai Hòa bị doạ cho hoảng sợ, cô ta nhớ rõ Chu Giai Hòa bằng tuổi với mình, nhưng đôi tay cô ấy đầy nếp nhăn và thô ráp, áo quần trên người cũng đối lập, nhìn cứ như hai đời người."

Sau khi Chu Giai Hòa đi, cũng không thấy trong sách viết về cô nữa.

Sau khi gấp sách lại, Chu Giai Hòa nhắm mắt hít sâu một hơi: "Thống Tử, theo như cốt truyện nói, cuối cùng thì Chu Giai Hòa phải xuống nông thôn. Nếu ta không thể thay đổi cốt truyện, thì cũng bắt buộc phải xuống nông thôn sao?"

"Đúng vậy, ký chủ. Có điều chuyện cô xuống nông thôn cũng không liên quan gì đến cốt truyện, cô có thể chọn một vùng đất tốt nhất khi xuống nông thôn, dưa dưa có thể vì cô lựa chọn thích hợp vùng đất mà cô muốn xuống."

"Vậy tôi có thể lựa chọn kiểu xuống nông thôn không?"

"Đương nhiên rồi, cái này không liên quan đến cốt truyện."

Cốt truyện đều không nhắc tới nguyên chủ làm náo loạn trong nhà như thế nào, chỉ viết lúc cô vừa rời đi, toàn bộ người trong khu nhà đều chỉ trích.

Chu Giai Hòa lên tiếng, sau đó hệ thống Thống Tử đưa cho cô một hộp quà mới, hơn mười thứ hiện ra, Chu Giai Hòa nhìn qua một lượt, phát hiện có đồ ăn, đồ uống, quần áo cũng không ít.

Còn có một viên đan dược màu đen, rất dễ thấy bên trong, mặt trên còn viết có tác dụng tăng cường sức khỏe gì đó.

Chu Giai Hòa nghiêm túc nhìn thoáng qua sách hướng dẫn bên cạnh rồi bỏ viên thuốc vào miệng, không vị gì, vừa vào trong miệng trực tiếp tan ra, cơ thể cũng không có gì thay đổi.

"Không phải là hàng giả chứ? Phi, sớm biết vậy đã không ăn."

"Ký chủ, xin đừng xúc phạm những thứ do hệ thống chúng tôi sản xuất, viên uống tăng cường sức khoẻ này khi uống không hề có tác dụng gì, chỉ khi ký chủ cần mới phát huy tác dụng, lúc không cần sẽ không có phản ứng gì."

"Vậy sao?" Chu Giai Hòa cầm lên khúc cây trúc của Ngô Tú Tú dùng làm ống đựng bút thử một chút, không ngờ mới hất nhẹ một cái đã làm nó gãy đôi.

Xác thật dùng rất tốt, nhưng tay có chút đau.

"Chờ ký chủ thích ứng thì tốt rồi."

Thống Tử còn nói, lúc sau còn sẽ có khen thưởng, như vậy xem ra nếu thật sự xuống nông thôn, chính mình cũng có thể sống tốt hơn một chút.

Hỏi hệ thống có thể gửi ở bên trong không gian hay không, cô vừa bỏ vào rồi lấy ra lại.

Ăn vào giữ bên trong cũng sẽ không hư, khi nào lấy ra đều có thể giữ nguyên dáng vẻ như ban đầu.