Hai đứa em trai ở chung một phòng, ba mẹ một phòng, cô ta và Chu Giai Hòa ngủ một phòng nhưng Chu Giai Hoà tự nhiên khoá trái, chính mình chính mình cũng không có cách nào vào được. Ngô Tú Tú đã lớn như vậy, vốn không thể ngủ chung với người khác, lại không thể vào phòng được, chỉ có thể lấy mấy cái ghế làm giường để bên cạnh bàn ăn.
Từ nhỏ đến lớn Ngô Tú Tú chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, nhưng Chu Giai Hòa nhất quyết không mở cửa, cho dù cha kế có đá vào cửa cũng không có phản ứng, cô ta còn tưởng rằng Chu Giai Hòa đã chết ở bên trong.
"Chị, chị đang nói cái gì vậy? Không phải chị nói em bị ốm, sợ lây bệnh cho chị, nên mới đi ra ngoài ngủ sao? Còn nữa, em nhờ chị giúp em xin nghỉ, tại sao chị không nói gì?"
"Mày đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Mày bị ốm lúc nào?"
Chu Giai Hòa vẻ mặt ủy khuất nói: "Chị, em biết chị không thích em, nhưng mà em thật sự bị ốm, em ở trong phòng gọi mọi người rất lâu. Đã ba ngày, một mình em phải tự đi đến đây, các người đều không để ý tới em! Thật khó chịu!"
Các bạn xung quanh nhìn về phía Ngô Tú Tú, ánh mắt đều thay đổi.
Chu Giai Hòa cũng không phải là muốn các bạn thông cảm cho mình, cô chỉ muốn cho bọn họ biết thôi, sau đó mang căp đi về.
Cấp hai chỉ có mấy lớp, một lớp cũng có nhiều học sinh, phần lớn cha mẹ đều là công nhân làm trong công xưởng.
Xưởng dệt và xưởng máy móc đều có.
Mẹ Lý Phương làm quản lý đường phố, quản lý tất cả khu nhà ở đây, lúc nào cũng đi rêu rao Lâm Ái Phương là mẹ kế tốt.
Chu Quốc Hoa là cha cũng không thể quên.
Mấy năm nay, sợ là đã sớm đã quên bản thân đi lên chức hậu cần chủ nhiệm như thế nào. Người ngoài nhìn vào, ai cũng tưởng ông ta dựa vào năng lực mới có được.
Chu Giai Hòa đỏ mắt nhìn về phía Ngô Tú Tú: "Em vẫn luôn xem chị như chị ruột, không ngờ chị lại đối xử với em như vậy!"
Dứt lời, vừa khóc vừa chạy vào trong nhà.
Giờ này người làm công nhân viên chức còn chưa tan làm, nhưng trong khu nhà còn có người già với trẻ em ở nhà, thấy Chu Giai Hòa chạy về, vội vàng chạy đến hỏi han.
Chu Giai Hòa liếc mắt một cái nhìn thấy mọi người vây xem, có vài bà cụ thường xuyên giặt giũ cùng nhau, họ vừa làm vừa lảm nhảm việc nhà.
"Mấy ngày hôm trước con nhớ mẹ, muốn đi thăm người, không ngờ bị trượt chân rơi xuống sông. Sau khi trở về liền bị bệnh, không thể đi học được liền nhờ chị Tú Tú tới gặp cô giáo giúp con nói một tiếng, chị ấy không chỉ không giúp con nói, còn ở cổng trường mắng con, nói con là đồ đen đủi."
"Khó trách hai ngày này không gặp con, thì ra là sinh bệnh."
Mấy bà cụ nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng cảm thấy không thích hợp, hôm đó hỏi Lâm Ái Phương, nó còn nói đã cãi nhau với Chu Giai Hòa.
Nhìn đi nhìn lại thấy Chu Giai Hòa gầy trơ xương, sắc mặt xanh xao, rõ ràng bộ dáng vừa khỏi bệnh. Ai nói thật, ai nói giả, nhìn vào cũng biết.
Mẹ kế Lâm Ái Phương này đúng là xấu tính, mỗi ngày nói vì muốn tốt cho Chu Giai Hòa bắt con bé giặt quần áo nấu cơm nhưng lại không thấy con gái Ngô Tú Tú làm cái việc gì.
Chu Giai Hòa duỗi tay ôm đầu, bộ dáng giống như sắp ngất xỉu : "Cát bà bà, con chóng mặt quá, muốn về nhà nằm một lát!"
"Mau mau mau, mau trở về nghỉ ngơi đi." Thấy bộ dáng cô giống như sắp ngã, Cát bà bà cũng bị doạ sợ.
"Giai Hoà, con không thể để như vậy được, mau đi bệnh viện kiểm tra xem!"
Chu Giai Hòa bước chân lên cầu thang, còn không quên quay đầu lại nói với Cát bà bà :" Con không muốn đi bệnh viện, phải bỏ tiền, trong nhà không có tiền."
Cô càng nói, mọi người càng khinh thường Lâm Ái Phương. Hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, tuy nuôi bốn đứa con có chút khó khăn nhưng cũng không đến mức không có tiền đi bệnh viện?
Đứa nhỏ Giai Hòa này thật đáng thương, còn cho rằng trong nhà không có tiền nữa chứ.