Tôi Mang Theo Hệ Thống Ăn Dưa Ở Văn Niên Đại

Chương 4: Ăn dưa 1

Cô nhìn mấy chương trước, cảm giác có chút kỳ quái.

Bỗng nhiên Giang Vân Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Chu Giai Hòa, cảm xúc trong mắt mức phức tạp, cô cũng nhìn không ra đang có ý gì?

Giang Vân Dung một lần nữa cúi đầu nhìn phía trước, ánh mắt vừa đồng tình lại đáng thương là sao?

Tại sao lại dùng loại này ánh mắt này nhìn cô?

"Rầm" một tiếng, Chu Giai Hòa bị một thứ gì đó bay tới doạ cho giật mình, ngay sau đó có một bàn tay duỗi ra, lấy bao bỏng ngô cầm lên, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của Chu Giai Hòa, ném một viên bắp vào lò sưỡi.

Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên, cô giáo thu dọn giáo án rồi đi ra ngoài.

Các bạn học lập tức chạy tới vây quanh lò sưỡi hơ tay.

"Chu Giai Hòa, sao mấy ngày nay cậu không đi học ? Chúng tôi còn tưởng cậu đã đến công xưởng làm công nhân rồi."

Mẹ nó trong lớp ai mà không biết chuyện của Chu Giai Hòa. Bọn họ cũng như vậy, nếu sau khi tốt nghiệp mà không tìm được việc, cũng chỉ có thể xuống nông thôn. Nếu không muốn xuống nông thôn, có thể cha mẹ sẽ truyền lại công việc lại cho bọn họ hoặc là tự mình là tìm đối tượng kết hôn.

Nếu những người khác không thi tốt nghiệp, khả năng cao bọn họ sẽ kết hôn sinh con. Nhưng Chu Giai Hòa không giống như vậy, cô đã có việc làm rồi, không cần xuống nông thôn nữa.

"Không phải, Chu Giai Hòa nghỉ học do bị ốm, cậu ấy nhờ Ngô Tú Tú xin nghỉ giúp, vậy mà Ngô Tú Tú lại không nói với cô giáo Trần." Lý Phương thấy Chu Giai Hòa không nói lời nào, vội vàng nói.

Mẹ Lý Phương người quản lý đường phố nên rất ít khi xử lý việc nhà, Lý Phương mưa dầm thấm lâu cũng đoán được mỗi ngày Chu Giai Hòa ở nhà cũng không hề yên ổn.

Giang Vân Dung ngẩng đầu nhìn Chu Giai Hòa liếc mắt một cái, cô cũng không nhớ nổi chuyện này có xảy ở đời trước hay không. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là lúc cô vừa trọng sinh trở về.

Anh trai vẫn chưa kết hôn với nữ nhân kia.

Kiếp này dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không để cho nữ nhân kia gả vào nhà mình.

Bởi vì sau khi bọn họ kết hôn, nhà không có chỗ ở, cô phải bưng cái giường đặt ở dưới phòng bếp, sáng sớm mỗi ngày phải dậy sớm giúp mẹ nấu cơm làm việc nhà.

Cô cũng không chịu được nữa đành đi báo danh xuống nông thôn, dù sao ở trong nhà cũng không có việc làm, đến lúc đó người quản lý khu phố ở đây sẽ đến cửa thúc giục, nếu không phối hợp, sẽ bị đưa đến những vùng đất khó khăn hơn.

Cô cũng không nghĩ tới, cuối cùng mình sẽ chết ở ở nông thôn.

Ông trời có mắt cho cô trọng sinh trở về, để cô có thể lấy lại những thứ thuộc về mình.

Cô nhìn sách giáo khoa trước mắt, cẩn thận vuốt phẳng những nếp gấp trên sách. Sau khi xuống nông thôn, cô không còn được sờ vào sách giáo khoa nữa.

Ngày đó truyền tới tin tức khôi phục kỳ thi đại học, cô rất vui vẻ nhưng cái tên khốn nạn kia laị sợ cô bỏ chạy, không cho phép cô tham gia thi đại học, toàn bộ tài liệu ôn tập trong nhà mà cô mang về đều bị hắn đốt sạch.

Biết cô trộm chạy tới đăng ký còn đánh cô rất tàn nhẫn.

Giang Vân Dung nghĩ đến cảnh tượng kia, hận không thể chém tên vô lại kia thiên đao vạn quả.

Lần này cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không xuống nông thôn nữa.

Sau khi tan học, Giang Vân Dung bỏ sách giáo khoa vào cặp mặc lên vai rồi đi về.

Chu Giai Hòa và Lý Phương cùng nhau đi ra ngoài, vừa mới bước ra cổng trường thời thì thấy Ngô Tú Tú chạy tới.

"Chu Giai Hòa! Mau lại đây cho tao?" Ngô Tú Tú trực tiếp vọt tới trước mặt Chu Giai Hòa, bây giờ cô ta không thể giả vờ được nữa, hận không thể cho Chu Giai Hòa ăn một bạt tai.

[ Ký chủ ký chủ! Tôi nhắc nhở cô một chút. Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cốt truyện ăn dưa, ký chủ có thể tận tình phát huy. ]

Bỗng nhiên hệ thống ăn dưa thốt lên một câu.

"Chị, làm sao vậy?" Chu Giai Hòa vẻ mặt vô tội nhìn cô ta.

"Mày đúng là không biết xấu hổ! Tại sao lại khoá trái cửa không cho tao vào? Mày có biết là tại mày mà tao không ngủ được không?"