Tuy rằng hiện tại nàng thực sự đang lợi dụng Thái Tử điện hạ để đạt được mục đích của mình. Nhưng nếu Thái Tử điện hạ chân thành với nàng, nàng tất nhiên cũng sẽ nhiệt tình đối đãi, tuyệt không đùa bỡn tình cảm.
Nhưng Thanh Thanh lại không nghe được những lời ong tiếng ve này. Nàng dùng con mắt thanh tú trừng liếc bọn họ. Nhưng Tô Khuynh Hoạ lại lập tức ngăn cản, Tô Khuynh Hoạ cẩn thận nói: “Thanh Thanh, đây là nội cung, hành sự cẩn thận.”
Thanh Thanh chỉ không quen nhìn những nữ tử này nói linh tinh. Nàng biết Đại tiểu thư rộng lượng sẽ không để ý, nhưng mình chính là lòng dạ hẹp hòi, đau lòng cho Đại tiểu thư.
Thái Tử điện hạ cũng chú ý đến những nữ tử rảnh rỗi nói lời phiền toái này. Khuôn mặt nghiêm túc bất bình, phân phó thái giám bên người giáo huấn nghiêm khắc bọn người mồm miệng phiền phức này. Xem bọn họ còn dám nói xấu hay không.
Thái giám lĩnh mệnh, đi đến trước mặt nơi các cung nữ đang tụ tập nói: “Người đâu, vả miệng bọn người lắm chuyện này năm mươi cái, để bọn họ nhớ cho kỹ, Thái Tử điện hạ mà bọn họ cũng dám bàn tán sau lưng ư?!”
Cung nữ hốt hoảng quỳ xuống, vốn cho rằng đã nói rất nhỏ, không ngờ nhất thời kích động âm thanh có hơi lớn. Lại để cho Thái Tử điện hạ nghe được.
“Công công tha mạng! Thái Tử điện hạ tha mạng! Nô tỳ không dám nữa!”
Thái giám im lặng nhìn bọn họ van xin rồi nói: “Chỉ vả miệng còn chưa có lấy mạng các ngươi. Sao thế, phạm sai còn không muốn bị trừng phạt à?!” Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lúc này cung nữ mới không dám nói nữa. Vả miệng năm mươi cái thì năm mươi cái vậy. Cũng do bản thân không quản được mồm miệng, nội cung kiêng kị nhất là nói lời ong tiếng ve. Thái Tử điện hạ không loạn côn đánh chết đã là đặc biệt khai ân rồi.
Tô Khuynh Hoạ cũng không để tâm lời bọn họ nói, muốn xin tha cho bọn họ, lại bị Thái Tử điện hạ cản: “Khuynh Hoạ, quá thiện lương chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ có cho bọn họ bài học, bọn họ mới biết chừng mực.”
Lời Thái Tử điện hạ nói cũng có lý. Một số người ta đối với họ càng tốt, họ lại cho rằng mình dễ bắt nạt. Được một bước tiến một thước.
Thanh Thanh thấy Thái Tử điện hạ hả giận vì tiểu thư nhà mình, liền thêm vài phần kính trọng hắn. Trong nội tâm có chút vui mừng thay Đại tiểu thư, nếu Đại tiểu thư có thể ở bên cạnh Thái Tử điện hạ, vậy thì về sau sẽ không có ai dám khi dễ Đại tiểu thư.
Sau khi tiến vào Đông Cung của Thái Tử điện hạ, bữa tối đã sớm chuẩn bị xong.
“Khuynh Hoạ, hôm nay giữ nàng lại ăn tối, là bổn cung đường đột rồi. Cũng không kịp chuẩn bị cho nàng bữa ăn thịnh soạn, mong nàng lượng thứ.” Thái Tử điện hạ nhiễm nhiên biến thành công tử văn nhã, vô cùng săn sóc Tô Khuynh Hoạ.
Tô Khuynh Hoạ cười: “Thái Tử điện hạ khách khí rồi. Khuynh Hoạ cũng không kén ăn.”
Thanh Thanh bên vực kẻ yếu thay Đại tiểu thư: “Thái Tử điện hạ không biết đâu, cơm rau của Đại tiểu thư trong Tô phủ còn không bằng hạ nhân. Thanh Thanh nhìn thấy còn đau lòng.”
“Thanh Thanh, im miệng.” Tô Khuynh Hoạ nhẹ giọng mắng.
Thái Tử điện hạ sắc mặt bất bình. Hắn biết Tô Khuynh Hoạ ở Tô phủ không được coi trọng, nhưng thật sự không ngờ còn không bằng hạ nhân. “Tô Vương Gia sao có thể đối xử với nàng như vậy. Dù sao nàng cũng là con gái của ngài cơ mà.”
“Thái Tử điện hạ, chuyện này không liên quan đến phụ thân ta. Trước kia, Khuynh Hoạ ở nông thôn đều là ăn những thứ này, ăn nhiều thành quen cũng không có sao.” Tô Khuynh Hoạ bất đắc dĩ nói.
“Ta sẽ dặn dò xuống dưới, để bọn họ cải thiện thức ăn cho nàng. Bổn cung không nỡ để nàng chịu khổ.” Thái Tử điện hạ đau lòng gắp một miếng chân gà vào chén của Tô Khuynh Hoạ: “Khuynh Hoạ, ăn miếng chân gà này đi. Nàng xem nàng gầy quá rồi.”