Tô Khuynh Hoạ vốn gầy, Thái Tử điện hạ cũng không nghĩ nhiều chỉ cho là nàng thon thả. Nhưng hôm nay nghe những chuyện nàng gặp phải ở Tô phủ, cực kỳ đau lòng. Cảm giác nàng bị đói, chưa từng được ăn thứ gì ngon. Đợi lát nữa, hắn cho người đưa vài món đồ đến quý phủ của nàng.
Tô Khuynh Hoạ có chút cảm động: “Đa tạ Thái Tử điện hạ.”
“Nàng đó, đừng khách sáo với ta như vậy. Sớm muộn chúng ta cũng thành thân.” Thái Tử điện hạ cười nói.
Tô Khuynh Hoạ trong nội tâm khẽ động một cái. Đây vốn là mục tiêu của nàng, rốt cuộc đã đạt được rồi sao? Chuyện này đả kích rất lớn đến Tô Khuynh Thành. Chỉ cần nàng thuận lợi trở thành Thái Tử Phi, vậy thì đại kế báo thù cho mẫu thân của nàng có thể dễ dàng đạt được.
Nhưng trong đầu Tô Khuynh Hoạ lại thoáng hiện qua bóng dáng Nhan Mặc. Tô Khuynh Hoạ mờ mịt lắc lắc đầu. Sao nàng lại nghĩ đến Nhan Mặc chứ? Hiện tại nàng không nên có suy nghĩ này. Không báo được đại thù, nàng làm sao có tư cách nghĩ đến chuyện khác.
Thái Tử điện hạ phát hiện Tô Khuynh Hoạ thất thần, quan tâm: “Khuynh Hoạ, nàng không sao chứ? Là ngại hương vị không ngon sao?”
“Không không, Khuynh Hoạ rất thích. Ta chỉ là có chút cảm động.” Tô Khuynh Hoạ cười nói.
“Ha ha, nàng yaa.a.a……, nhanh ăn cơm đi.” Thái Tử điện hạ nói.
Hoàng Hậu nương nương mẫu phi của Thái Tử điện hạ sau khi biết chuyện Thái Tử điện hạ triệu kiến Tô Khuynh Hoạ thì tức giận không thôi. Trong thâm tâm bà, người lý tưởng được bà lựa chọn làm Thái Tử Phi vẫn luôn là Tô Khuynh Thành, chứ không phải nha đầu nông thôn Tô Khuynh Hoạ.
Tô Khuynh Hoạ chỉ là một nha đầu quê mùa, làm sao có tư cách đến nơi cao nhã. Huống chi mẫu thân Tô Khuynh Hoạ là một sỉ nhục lớn của hoàng thất……
Hoàng Hậu nương nương tức giận, tranh thủ thời gian đi đến Đông Cung của Thái Tử điện hạ. Bắt gặp cảnh tượng Thái Tử điện hạ và Tô Khuynh Hoạ cùng ngồi trên bàn ăn cơm, bộ dạng tình nồng ý đượm, bà nhìn mà muốn thổ huyết. Không được, bà tuyệt đối không chấp nhận Tô Khuynh Hoạ này!
“Mẫu phi, sao người lại đến đây.” Thái Tử điện hạ thấy Hoàng Hậu nương nương đã đến, liền buông bát đũa, thăm hỏi Hoàng Hậu nương nương.
Tô Khuynh Hoạ cũng hành lễ với Hoàng Hậu nương nương: “Tô Khuynh Hoạ bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu nương nương lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Hoạ, thầm nghĩ nha đầu nông thôn này cũng hiểu biết lễ nghi, không giống như bà tưởng tượng. Nhưng dù là vậy thì cũng đã sao, ngoại trừ khuôn mặt mỹ mạo vô song giống mẫu thân của nàng, nàng không có gì có thể vượt được Tô Khuynh Thành.
Hoàng Hậu nương nương trách cứ Thái Tử điện hạ lại bị sắc đẹp mê hoặc, tương lai hắn còn phải leo lên ngôi vị Hoàng Đế!
“Thái Tử, con đến đây cho ta!” Hoàng Hậu nương nương kéo Thái Tử điện hạ đến, chỉ trích: “Thái Tử, con làm sao vậy, con phải từ hôn với Tô Khuynh Hoạ, sao con có thể đưa cô ta đến Đông Cung của con, còn cùng cô ta ăn cơm. Nếu để Khuynh Thành biết thì sẽ nghĩ như thế nào?”
“Mẫu phi, nàng vốn chính là Thái Tử Phi của nhi thần không phải sao?” Thái Tử điện hạ bây giờ đã không muốn từ hôn với Tô Khuynh Hoạ nữa.
Hoàng Hậu nương nương nghe xong, tất nhiên không hài lòng: “Ta không cho phép con thành hôn với Tô Khuynh Hoạ. Con là người làm đại sự, sau này sẽ leo lên ngôi Hoàng Đế, con sao có thể mê đắm sắc đẹp như thế chứ?!” Hoàng Hậu chỉ trích Thái Tử điện hạ.
Thái Tử điện hạ gãi gãi đầu có chút bất đắc dĩ: “Mẫu thân, con thật sự yêu Tô Khuynh Hoạ, nhi thần không muốn từ hôn với nàng.”
“Ta mặc kệ con là chân ái hay giả yêu, tóm lại con vui đùa một chút thì được. Nhưng Thái Tử Phi chỉ có thể là Tô Khuynh Thành. Ngôi vị Hoàng Đế hay là Tô Khuynh Hoạ, con tự chọn đi!” Hoàng Hậu nương nương tức giận rời đi.